Chương trước
Chương sau
Sao nàng ấy lại ở trong Nội viện? Hoa Linh không dám tin nhìn Vân Phong, chẳng lẽ nàng ấy cũng là đệ tử trong Nội viện? Nhưng... Sao có thể chứ? Lúc họ mới gặp nhau, nếu nàng ấy là đệ tử Nội viện, tại sao khi nghe nói họ là học trò của Tụ Tinh học viện lại thờ ơ như vậy? Nếu là đệ tử Nội viện thật, tại sao sau đó lại ra tay với Quy sư huynh đang bị thương? Hoa Linh đứng trên bục chế dược, đầu óc hỗn loạn, không nghĩ được rốt cuộc Vân Phong có thân phận gì.
“Hoa Linh, có phải ngươi nên bước xuống rồi không?” Vị thiên tài của U gia đứng gần đó hô to, Hoa Linh run lên, lấy lại tinh thần. Dưới dài, đám học trò đang hô quát, Hoa Linh đỏ mặt vội bước xuống, ánh mắt vẫn cứ nhìn về phía Vân Phong.
“Hoa Linh sư tỷ, tỷ đang nhìn gì vậy?” Hoa Linh vừa bước xuống, đã có người nắm tay kéo nàng ta sang bên, đó là Ngọc Cẩm lần trước cũng đi chung tới sơn động. Hoa Linh chau mày, ngẫm nghĩ lát rồi lắc đầu, Ngọc Cẩm thấy vậy cũng chau mày theo.
“Hoa Linh sư tỷ, tỷ không không thể cố gắng hơn được à? Về mặt chế dược, sư phụ vẫn rất coi trọng tỷ, giờ thì hay rồi, để tiểu tử U gia vượt lên trước, không biết tứ trưởng lão sẽ đắc ý tới mức nào nữa!” Ngọc Cẩm tỏ ra bực tức và tiếc nuối, Hoa Linh vẫn im lặng, tầm mắt lại để ở hướng khác.
Ngọc Cẩm thấy vậy trừng nàng ta cái: “Muội nói này sư tỷ, rốt cục tỷ đang nhìn cái gì vậy?”
Ngọc Cẩm nhìn theo tầm mắt Hoa Linh, nhưng không thấy gì, đương nhiên cũng không trông thấy Vân Phong. Đứng trên đài cao còn dễ nhìn, chứ bước xuống vào trong đám người thì không còn thấy được gì.
Hoa Linh không nhìn nữa, nàng ta thấy chuyện Vân Phong xuất hiện ở Nội viện rất kì lạ, thầm nghĩ đợi khi trở về sẽ suy nghĩ kỹ lại: “Tính tình U Bạch tuy không ra gì nhưng gã ta quả thật có tài trong việc chế dược, ta không bằng gã ta, thua là đương nhiên.”
“Tỷ đừng có đề cao gã ta rồi tự hạ thấp bản thân mình!” Ngọc Cẩm tức tối quát một câu.
Hoa Linh thua cuộc đã đủ làm nàng ta mất mặt, huống hồ nguồn cơn mọi việc còn là do nàng ta gây ra, chỉ vì không phục cái thái độ không coi ai ra gì của U Bạch mới tranh chấp với gã ta, cuối cùng kéo Hoa Linh tới giúp, chẳng ngờ lại thua thế này.
“Ngọc Cẩm, ít nhiều gì muội cũng nên sửa cái tính hiếu thắng này của mình đi, muội ghen ghét người khác cũng chẳng sao, nhưng chờ tới khi muội có thực lực rồi hãy mở miệng dạy dỗ người ta, còn như muội bây giờ, có khác gì đang gây phiền phức không?”
Mặt Ngọc Cẩm đỏ rần, tức tối: “Tính tình này của muội có gì không tốt? Sớm biết sư tỷ không đáng tin vậy, muội đã chạy đi nhờ người khác rồi. Tỷ phải biết, tỷ mà thua, muội phải xin lỗi gã ta trước mặt mọi người. Muội không muốn xin lỗi gã ta đâu.”
Sắc mặt Hoa Linh lạnh căm, nàng ta tốt bụng giúp đỡ lại bị kéo vào thị phi, thật đúng là làm ơn mắc oán. Nàng ta vừa định bỏ đi, đã bị Ngọc Cẩm cản lại. Đừng đùa, giờ Hoa Linh mà đi, chỗ dựa cuối cùng của nàng ta cũng mất, vậy sao được chứ.
Tức chết mà, nàng ta không muốn mất mặt trước nhiều người như vậy, nói thế nào nàng ta cũng là đệ tử quan môn của tam trưởng lão, nếu xin lỗi trước mặt mọi người, sau này nàng ta làm gì còn chỗ đứng trong Nội viện. Ngọc Cẩm cắn môi, bồn chồn đứng đó, phải làm sao, phải làm sao đây?
“Ngọc Cẩm, chỉ là một tiếng xin lỗi, huống chi chuyện này là do muội bày ra...”
Hoa Linh chưa nói hết câu, Ngọc Cẩm đã nhăn mặt khó chịu: “Muội không xin lỗi! Tại sao muội phải xin lỗi? Muội xin lỗi rồi mặt mũi sư phụ biết để đâu đây?”
“Ngọc Cẩm, chuyện đó không liên quan gì tới mặt mũi của sư phụ cả...”
“Đủ rồi Hoa Linh sư tỷ, biết ngay là tìm tỷ tới chẳng được tích sự gì mà.”
U Bạch đứng trên đài nhìn hai người tranh cãi, đột nhiên cười: “Ngọc Cẩm, nếu giờ ngươi ngoan ngoãn xin lỗi, ta sẽ không so đo làm gì, nếu ngươi sĩ diện nhất quyết không xin lỗi, ta sẽ không để yên đâu.”
Ngọc Cẩm đứng dưới đài mặt đỏ bừng: “U Bạch, đừng tưởng rằng ngươi có chút tài lẻ trong việc chế dược thì không coi ai ra gì, có giỏi thì trong lần thi xếp hạng này ngươi vượt mặt Quy sư huynh thử xem.”
“Hừ! Ta thấy ngươi không có bản lĩnh gì nhưng gây chuyện thì rất giỏi, ngươi yên tâm đi, lần này ta chắc chắn sẽ thắng Thiên Quy. Ngươi mở to mắt nhìn cho rõ, xem ta thắng Hoa Linh thế nào đây!”
Tiếng tranh cãi của cả hai dù xen lẫn trong tiếng ồn ào bàn tán, nhưng Vân Phong lại nghe rõ tới lạ thường, hoá ra chuyện này vẫn là do Ngọc Cẩm gây ra. Vân Phong còn nhớ lúc ở trong sơn động, tính tính Ngọc Cẩn đó điêu ngoa thì thôi đi, miệng mồm còn chẳng nhường nhịn ai, người như vậy sớm muộn cũng sẽ bị dạy cho một bài học, quan trọng là nàng ta có nhớ được không thôi.
U Bạch đứng trên đài nói xong liền bắt đầu chế dược, gã ta muốn thắng Hoa Linh thì phải làm được thuốc cao cấp ba sao. Vân Phong nhìn động tác của U Bạch, bỏ qua tính tình đáng ghét, chỉ bàn về trình độ chế dược, gã ta quả thật giỏi hơn Hoa Linh rất nhiều. Dù là mức độ quen thuộc hay điều phối dược liệu một cách chính xác, quan trọng nhất là bước trộn các loại dược tễ lại với nhau, gã ta đều giỏi hơn Hoa Linh một bậc. Gã ta muốn thắng Hoa Linh không khó, nhưng với cái tâm tính và khí độ này, cao cấp ba sao đã là cực hạn của gã ta, Dược tễ sư cấp đại sư thì gã ta đừng mơ với tới.
Dù là dùng thực lực để lên cấp hay là tu luyện các chi nhánh khác, tâm tính đều là yếu tố quan trọng, nếu như thực lực tăng lên mà tâm tính vẫn vậy thì khi lên cấp sẽ bị trói buộc, ngươi muốn bước lên một bậc cao hơn, không chỉ cần thực lực tương xứng, còn cần cả tâm thái và khí độ. Có câu người thành công luôn có khí chất khác với người thường, chính là vì thế, nếu khí chất đã không có, vậy cả đời chỉ có thể dừng lại ở một chỗ.
Vân Phong thấy tiếc cũng thấy buồn cười, thiên tài mà U gia khoe khoang cũng chỉ có vậy. U gia xem U Bạch thành bảo bối đương nhiên là vì tư chất và tiềm lực của gã ta, nhưng U gia lại không ngờ, sự quý trọng đó lại ảnh hưởng cực lớn tới tâm tính của U Bạch. Cũng có thể nói, U gia quá quý trọng làm U Bạch quá mức tự tin, từ đó hạn chế con đường phía trước của gã ta, dù có đi tiếp tới nữa cũng không có thay đổi về bản chất.
Vậy nên mới nói, muốn đạt được thành công lâu dài, phải giữ tâm tính ngay thẳng, con đường tương lai mới càng rộng mở.
Phải mất một lúc lâu, U Bạch đứng trên đài mới làm được dược tễ cao cấp ba sao, động tác thành thục tới mức gã ta còn rảnh nhìn Ngọc Cẩm vẻ mặt hoảng loạn, đang cắn môi đứng bên dưới, Ngọc Cẩm thấy U Bạch thành thạo vậy thì cắn chặt môi. Chết rồi, U Bạch thắng chắc rồi, chẳng lẽ bảo nàng ta phải cúi đầu nói xin lỗi ngay ở đây à? Không được!
Ngọc Cẩm liếc nhìn quanh, đột nhiên thấy được gì đó làm hai mắt nàng ta sáng rỡ, nàng ta xoay người đi. Hoa Linh thấy vậy ngạc nhiên hỏi: “Ngọc Cẩm, muội tính làm gì?”
Ngọc Cẩm không trả lời Hoa Linh, nhanh chóng len qua đám đông, đi thẳng tới một góc. U Bạch đứng trên đài thấy vậy chỉ cười lạnh, nàng ta cho làm vậy sẽ thoát được kiếp này?
Bắt đầu vào bước điều phối cuối cùng, cả quá trình U Bạch đều làm rất thành thạo, thủ pháp cũng rất quen thuộc, có thể nhìn ra được gã ta đã dừng lại ở mức cao cấp ba sao này rất lâu rồi. Chẳng mấy chốc, sau quá trình dung hợp tinh vi, thuốc cao cấp ba sao thành công ra lò. Đám học trò bên dưới đều hoan hô: “U học trưởng giỏi quá!”
“Phải đó, chế dược cao cấp ba sao dễ tới vậy, quá giỏi luôn! Xứng đáng trở thành người giỏi nhất phân khoa dược tễ.”
U Bạch đắc ý, cầm dược tễ mình vừa chế ra, ánh nắng chiếu vào dược tễ. Vân Phong thì lại bật cười, nàng còn tưởng là phẩm chất hoàn mỹ chứ. Mà cũng đúng, vừa rồi tuy làm rất quen tay nhưng lại thiếu kiên nhẫn và cẩn thận, phải biết dù quen thuộc cỡ nào, muốn chế ra dược tễ hoàn mỹ cũng cần cẩn thận. Với cách làm vừa rồi, dược tễ của U Bạch được trung phẩm đã là tốt lắm rồi.
U Bạch nhìn đám người, hài lòng nhận lấy ánh mắt sùng bái từ khắp nơi đổ về. Trong phân khoa dược tễ, gã ta là người duy nhất có thể chế được dược tễ cao cấp ba sao, gã ta xứng nhận được cái danh người đứng đầu phân khoa dược tễ này. U Bạch đột nhiên nhìn về phía Vân Phong, không nhìn thấy sùng bái trong dự đoán mà là loại thần sắc “ngươi cũng chỉ có thế”, trong lòng gã ta không vui, nữ tử kia là ai?
Nhưng bây giờ quan trọng là phải làm Ngọc Cẩm xấu mặt, U Bạch dời mắt đi, hô to: “Ngọc Cẩm! Thân là đệ tử quan môn của tam trưởng lão, ngươi trốn không thoát đâu, nếu không muốn làm mất mặt tam trưởng lão thì ngoan ngoãn bước ra, xin lỗi bổn thiếu gia đi.”
Đám đông bắt đầu ồn ào, Hoa Linh lúng túng đứng tại chỗ, không biết Ngọc Cẩm đã đi đâu, bảo chạy trốn thì hơi khó tin. U Bạch nhìn sang Hoa Linh: “Ha ha ha! Tuy bảo thực lực của Ngọc Cẩm chẳng ra gì, nhưng dù gì cũng là đệ tử quan môn của tam trưởng lão, giờ lại lâm trận bỏ chạy, nếu truyền ra... Sợ là tam trưởng sẽ tức tới tái mặt.”
“U Bạch, ngậm cái mồm thối của ngươi lại! Bổn tiểu thư không hề bỏ chạy! Chỉ là nó đột nhiên đụng phải ta, ta chỉ dạy dỗ nó chút thôi.” Chất giọng điêu ngoa của Ngọc Cẩm vang lên từ góc nào đó, mọi người đều quay sang nhìn. Ngọc Cẩm bước ra, tay còn đang kéo một người, người nọ trông rất chật vật, má sưng đỏ, rõ ràng đã bị Ngọc Cẩm dạy dỗ.
Hoa Linh ngạc nhiên, đụng phải? Chuyện xảy ra lúc nào?
“Ngọc Cẩm, muội đang làm gì vậy?” Hoa Linh bước lại, khi thấy rõ người Ngọc Cẩm đang kéo là ai, nàng ta chau mày.
Ngọc Cẩm lại bảo Hoa Linh đừng chen vào vào chuyện của mình, tiếp tục kéo người nọ bước ra. Vân Phong đứng đằng sau, nàng thấy rất rõ, người Ngọc Cẩm đang kéo chẳng phải là tiểu cô nương Cung gia hôm trước à?!
U Bạch nhìn rõ người đang bị Ngọc Cẩm kéo, nhướn mày: “Ngươi có ý gì?”
Ngọc Cẩm cười ha hả, đẩy người mình đang kéo ra trước, tiểu cô nương loạng choạng bước lên vài bước, một bên má sưng to, nguyên một dấu bàn tay hằn trên má. Ngọc Cẩm chỉ vào nàng ta: “Nó đụng phải ta, đương nhiên phải xin lỗi, giờ nó sẽ thay ta xin lỗi ngươi.”
U Bạch híp mắt, Ngọc Cẩm đá một cái: “Ngẩn ra đó làm gì, nói mau!”
Tiểu cô nương gục mặt, tóc tai lộn xộn, bị mọi người nhìn chằm chằm nhưng nàng ta vẫn không tỏ vẻ gì, có lẽ đã quen với chuyện này. Trong Nội viện, nàng ta chỉ là một kẻ bị ức hiếp sỉ nhục, ai cũng có thể ức hiếp nàng ta cả.
“Xin lỗi.” Tiểu cô nương nói nhỏ.
Trán U bạch nổi gân xanh, gã ta vung tay, sức lực thật mạnh văng trúng lên người tiểu cô nương, người tiểu cô nương nhũn ra, chật vật bay sang một bên, rơi xuống đất: “Chỉ bằng ả ta, xứng nói xin lỗi với ta à.”
Đám đông tản ra, tiểu cô nương té ngã nằm im dưới đất, Ngọc Cẩm mở miệng: “Mặc kệ, dù sao nó đã nói, ta không nợ ngươi gì nữa, ngươi khó chịu thì cứ trút giận lên người nó.”
Lửa giận bốc lên, U Bạch vung tay muốn tấn công, lửa giận trong lòng gã ta không thể trút lên người Ngọc Cẩm, nàng ta dù gì cũng là đệ tử quan môn của tam trưởng lão, nhưng người nằm trên đất thì có thể.
“Đủ rồi!” Tiếng quát đầy tức giận vang lên sau đám đông, ngay sau đó một cơn gió mạnh buộc đoàn người tách ra tạo thành một lối đi, thậm chí có người không đứng vững ngã sang bên. U Bạch đứng trên đài hoảng sợ, muốn nhìn xem luồng gió này tới từ đâu nhưng vô ích. Ngọc Cẩm và Hoa Linh cũng ngạc nhiên. Gió dừng lại, bóng người nhỏ con xuất hiện bên cạnh tiểu cô nương đang nằm trên đất, duỗi tay ra, đỡ tiểu cô nương đứng dậy.
“Là ngươi?” Đôi mắt to lúc thấy Vân Phong xuất hiện chợt loé lên ánh sáng. Vân Phong nhếch môi, bàn tay xuất hiện Thuỷ nguyên tố xanh biếc lành lạnh, xoa dịu vết thương trên người tiểu cô nương, tiểu cô nương co người lại: “Không cần, ngươi không cần...”
Vân Phong thấy nàng ta định vùng vẫy, bèn quát một tiếng: “Bây giờ chỉ cần nghe lời ta!”
Tiểu cô nương muốn nói gì đó, cuối cùng im lặng. Vân Phong cúi đầu, một tay đỡ tiểu cô nương, một tay dùng Thuỷ nguyên tố chữa thương, không thèm ngẩng đầu lên, nói: “Có biết xấu hổ không thế, chuyện giữa hai người liên quan gì tới nàng ta?”
“Ngươi ở đâu chui ra vậy? Chuyện của chúng ta chưa tới phiên ngươi nhúng tay.” Ngọc Cẩm mở miệng quát. Hoa Linh chỉ nhìn Vân Phong, tay níu chặt quần áo, tim cũng đập nhanh hơn.
“Ngươi là ai, có tư cách gì can thiệp vào chuyện của ta?” U Bạch đứng trên đài chế dược cười lạnh: “Cho dù ta đánh ả ta thì đã sao? Trong Nội viện, loại người như ả ta chỉ có thể bị đánh.”
“Phải đó! Nó là phế vật nổi tiếng, sao nào, giờ ngươi dính vào phế vật này, cẩn thận ngươi cũng thành phế vật đó.” Ngọc Cẩm đứng một bên cười. Vân Phong cũng cười, nàng ngẩng đầu, đôi mắt đen cực kì lạnh lùng, U Bạch thấy người mình rét run.
“Ngươi, ngươi, là ngươi...!” Ngọc Cảm thấy mặt Vân Phong, sắc mặt thay đổi. Hoa Linh trừng to mắt, thật là người trong sơn động hôm ấy.
Thuỷ nguyên tố của Vân Phong tạm thời ổn định vết thương của tiểu cô nương, may mà vết thương vừa rồi không nặng lắm. Vân Phong đứng thẳng dậy, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn U Bạch đứng trên đài cao: “Dược tễ cao cấp ba sao của ngươi, chỉ là loại trung phẩm.”
Đám học trò đang vây xem nãy giờ vẫn ngậm miệng không nói gì, nghe vậy lại bắt đầu bàn tán, sắc mặt U Bạch lạnh căm: “Trung phẩm thì đã sao, cả cái phân khoa chế dược này, ngoại trừ Dược tễ trưởng lão, còn ai có thể so được với ta. Dù chỉ là trung phẩm, ta cũng là người giỏi nhất cái phân khoa chế dược này.”
"Ha ha, ha ha ha ha!" Vân Phong cười to, nhún người nhảy lên đứng trên đài chế dược: “Loại dược tễ cao cấp ba sao trung phẩm này mà cũng được coi là giỏi nhất ở phân khoa chế dược, vậy thì Dược tễ trưởng lão nên khóc rồi đó.”
“Ngươi, ngươi có ý gì? Nếu dám nói vậy, có giỏi ngươi cũng làm thử đi.” U Bạch chỉ vào đài chế dược, quát to.
Vân Phong nhếch môi: “Thiên tài của U gia, có chỗ nào sánh bằng nhị ca của ta chứ?”
U Bạch chau mày, câu này có ý gì?
“Ngọc Cẩm, ta giải quyết gã ta trước, sau đó sẽ tới lượt ngươi.” Vân Phong liếc sang Ngọc Cẩm. Nàng rất giận, trên đời này không ai sinh ra là để bị ức hiếp và sỉ nhục, cho dù không mạnh bằng người khác, nhưng cũng có giới hạn và tôn nghiêm. Không phải tiểu cô nương Cung gia không biết phản kháng, mà là không đủ sức, nếu như bảo người ta yếu, bị ức hiếp là chuyện hiển nhiên, vậy thì nàng phải giày vò Ngọc Cẩm này một trận ra trò mới được.
“Ngươi, ngươi, ngươi điên à?” Ngọc Cẩm hô lên, muốn kéo Hoa Linh bỏ đi. Vân Phong chỉ lạnh lùng nhìn, vươn tay ra, không gian xung quanh Hoa Linh và Ngọc Cẩm bị phong toả, sắc mặt cả hai đều thay đổi.
“Phong toả không gian!” Ngọc Cẩm hoảng hồn la to, giờ muốn đi đã là chuyện không thể. Hoa Linh nhìn kết giới hoàn toàn phong toả khu vực chung quanh mình, thử vận khí ngưng thần lao ra nhưng lại phát hiện mình không làm gì được cả.
“Sư tỷ, tỷ mau mở phong toả này ra đi.” Ngọc Cẩm thấy Hoa Linh đứng yên thì nổi nóng.
Hoa Linh quay sang cười khổ: “Thực lực của nàng ta cao hơn cả hai tỷ muội ta.”
“Cái gì? Sư tỷ, tỷ đã là Tôn Vương lục cấp. Thực, thực lực của nàng sao có thể cao hơn tỷ được?” Tim Ngọc Cẩm đập liên hồi, thực lực của nàng ta cao hơn Tôn Vương lục cấp, tức là, lát nữa mình sẽ xui xẻo.
“Muội, muội phải tìm sư phụ.” Ngọc Cẩm hô to.
Hoa Linh chỉ lắc đầu: “Đây là Tụ Tinh học viện, muội không thể tự mình thoát khỏi phong toả không gian này, làm sao tìm sư phụ được? Ngọc Cẩm, nếu ngay từ đầu muội chịu xin lỗi thì đâu tới nước này?”
“Sao, sao muội biết được chứ...” Ngọc Cẩm nhăn mặt, sờ thử lên không gian bị phong toả: “Biết trước vậy, ngay từ đầu muội đã không kéo ả tiện nhân kia vào, tức chết, tức chết được!”
Hoa Linh và Ngọc Cẩn bị Vân Phong nhốt lại. U Bạch đứng trên đài sinh lòng đề phòng, trong lòng cũng hoảng sợ không thôi, người này có thể bắt nhốt Hoa Linh. Thực lực của Hoa Linh ngang ngửa gã ta, đều là Tôn Vương lục cấp, nàng ta có thể bắt Hoa Linh, cũng có thể bắt được mình! Thực lực nàng ta cao hơn mình.
Vân Phong cười lạnh lùng: “Ta sẽ không ra tay với ngươi.”
Mặt U Bạch thoáng hiện vẻ xấu hổ, không phủ nhận, vừa rồi có một chốc gã ta thật sự hoảng sợ: “Ngươi đừng xem thường dược tễ ta chế tạo ra, có giỏi thì ngươi chế ra dược tễ cấp đại sư cho ta xem. Nếu ngươi làm được, ta quỳ xuống gọi ngươi một tiếng nãi nãi.”
Vân Phong cười ha hả: “Tôn tử như nhà ngươi, ta không muốn nhận đâu.”
“Đừng nhiều lời! Nếu không chế ra được, vậy ngươi phải quỳ xuống gọi ta là gia gia. Mọi người ở đây đều là nhân chứng.”
Đám học trò vây xem chung quanh đài chế dược vốn đã chẳng hiểu gì, thực lực Vân Phong mới xuất hiện làm họ họ đều kinh ngạc, cả đám đều đang nghĩ xem đây là đệ tử quan môn của vị trởng lão nào, sao trước giờ chưa từng thấy? Giờ còn định tỷ thí trên đài chế thuốc, còn là dược tễ cấp đại sư? Chắc chắn nàng ta không làm được rồi.
Tiểu cô nương Cung gia nghe U Bạch nói vậy, vội hô lên: “Muốn thắng chỉ cần chế tạo ra dược tễ cao cấp ba sao phẩm chất hoàn mỹ là đủ, sao nhất định phải làm ra cấp đại sư, nếu làm cấp đại sư, vậy ngươi cũng làm thử coi.”
“Câm miệng, ở đây không có chỗ cho ngươi chen miệng.” U Bạch quát, vừa định ra tay lại nhớ tới có Vân Phong đứng đây, chỉ đành mắng vài câu ngoài miệng: “Dược tễ cao cấp ba sao phẩm chất hoàn mỹ với ta mà nói không phải vấn đề gì lớn, muốn so cũng được. Hai ta cùng nhau chế tạo dược tễ, ta sẽ chế tạo ra dược tễ cao cấp ba sao hoàn mỹ, còn ngươi, phải chế ra được dược tễ cấp đại sư, bằng không, ngươi thua!”
Vân Phong nhướn mày, vốn nghĩ gã ta chỉ có hơi cao ngạo, giờ xem ra còn thêm vô sĩ nữa, điều kiện vậy mà cũng nói ra được, thật đúng là không biết xấu hổ.
“Được thôi.” Vân Phong đồng ý.
Đám học trò dưới dài đều ngạc nhiên hô to, dược tễ cấp đại sư? Nàng chắc chắn mình làm được sao?
U Bạch cười: “Ngươi đừng hối hận đó.”
Vân Phong nhếch môi: “Câu này, ta trả cho ngươi, đừng hối hận đó.”
“Hừ!” U Bạch vung mạnh tay áo bước về trước đài chế dược, bắt đầu chuẩn bị lấy tài liệu mình cần. Dược tễ cao cấp ba sao phẩm chất hoàn mỹ, gã ta đã từng chế thành công, đương nhiên có thể làm được. Nàng muốn chế ra dược tễ cấp đại sư à, buồn cười, gã ta không tin nàng làm được.
“Nè! Ngươi đừng miễn cưỡng, cùng lắm thì ta gọi tiếng gia gia đó thay ngươi.” Tiểu cô nương Cung gia chạy tới bàn chế dược, ngửa đầu nhìn Vân Phong, Vân Phong cười đáp: “Ta có tên, không phải ‘nè’.”
Tiểu cô nương Cung gia sững ra: “Ta nói thật đó. Về mặt chế dược, gã họ U đó thật tình giỏi lắm đó!”
Vân Phong cười khẽ, đi tới đài chế dược bên kia. U Bạch nghiêng đầu nhìn Vân Phong cười lạnh: “Tới chừng đó ngoan ngoãn quỳ xuống đất gọi gia gia cho ta.”
Hai người tỷ thí căng thẳng, lại còn tổ chức ngay trong sân của phân khoa chế dược, đương nhiên Dược tễ trưởng lão không thể bỏ qua, nếu Vân Phong thành công, vậy sẽ có một vị Dược tễ sư cấp đại sư ra đời.
“Trưởng lão, Dược tễ trưởng lão!” Mấy học trò loạng choạng chạy vào phòng Dược tễ trưởng lão, lúc này Dược tễ trưởng lão đang nhìn Kim Đỉnh thụ chau mày, chỉ mong nó chảy ra chút xíu Kim Đỉnh dịch, đột nhiên nghe có người gọi mình, ông ta cất Kim Đỉnh thụ vào ngày, bực dọc bước ra: “Hô to gọi nhỏ làm gì, rảnh vậy thì tự đi đề cao trình độ chế dược của mình đi!”
“Trưởng lão, đằng trước có người thách thức U sư huynh, nghe nói muốn chế tạo dược tễ cấp đại sư.”
“Ngươi nói gì? Dược tễ cấp bậc đại sư?” Hai mắt Dược tễ trưởng lão bừng sáng, không ngừng suy nghĩ xem trong các đệ tử, ai có tư chất như vậy, nhưng tìm một lúc lâu vẫn không tìm được ai như vậy cả.
“Xem ra có người muốn thử thách bản thân, ha ha ha, tốt lắm, tốt lắm, dũng khí không tệ chút nào.”
“Trưởng lão, trước giờ chúng con chưa từng gặp người này. Người nọ chỉ vừa mới xuất hiện hôm nay, vả lại thực lực rất khó lường.”
Dược tễ trưởng lão ngạc nhiên, chưa từng gặp? Vừa xuất hiện? Tức là... người mới vào Tụ Tinh học viện?! Dược tễ trưởng lão đứng dậy đi về phía tiền viện, vừa đi vừa mừng thầm, người mới càng tốt, nếu là nhân tài, ông ta sẽ dạy dỗ bồi dưỡng giúp người nọ thành tài. Sau này ra ngoài mang tiếng là do ông ta dạy, vậy ông ta cũng sẽ nở mày nở mặt.
Ở tiền viện phân khoa dược tễ, U Bạch đã bắt đầu chế tạo dược tễ cao cấp ba sao. Không mất tập trung như lần trước, lần này U Bạch nghiêm túc cẩn thận làm từng bước một, gã ta bắt buộc phải làm ra dược dược tễ phẩm chất hoàn mỹ. Ngược hẳn với gã ta, Vân Phong vẫn chưa nhúc nhích gì.
“Nàng ta biết chế dược thật à? Còn là cấp bậc đại sư nữa chứ, sao ta thấy tới giờ nàng ta vẫn chưa nhúc nhích gì cả.”
“Ai biết, không biết nàng ta đang nghĩ gì nhỉ, có lẽ đang tự hỏi nên dùng dược liệu gì chăng?”
Dưới đài đám học trò vây xem xì xào bàn tán, tầm mắt mọi người dồn hết lên người Vân Phong, còn nàng tới giờ vẫn đứng im, tiểu cô nương Cung gia cũng rất lo lắng, bèn hô lên: “Nè! Ngươi xuống đi, để ta gọi thay ngươi tiếng gia gia đó cho.”
Vân Phong liếc sang: “Đừng nói gì nữa, chỉ cần nhìn thôi.”
Tiểu cô nương Cung gia ngậm miệng, Vân Phong thu mắt về. Dược tễ cấp đại sư không phải chuyện gì khó, hồi còn ở học viện chế dược nàng đã làm được, nhưng lúc ấy có Nhục Cầu giúp, giờ Nhục Cầu đang ngủ say, nàng chỉ có thể dựa vào sức mạnh của bản thân. Từ ngày thăng cấp thành Tôn Vương, Vân Phong chưa từng chế dược thử, đây là lần đầu tiên, nàng rất muốn biết sau khi tới cấp bậc Tôn Vương thì độ mẫn cảm với nguyên tố chứa trong dược liệu của nàng có thay đổi gì không, chỉ dựa vào bản thân nàng và vẫn làm theo cách chế dược riêng của mình, có thể thành công được không?
Lật tay, một cây dược liệu xuất hiện, Vân Phong khép mắt, thử cảm nhận, mọi người không biết nàng đang làm gì, sao giờ lại nhắm mắt? U Bạch thấy vậy cười khỉnh, một kẻ tay mơ, dám mơ tưởng chế ra dược tễ cấp đại sư, buồn cười.
Trong ánh mắt khó hiểu của mọi người, môi Vân Phong nhếch lên, tâm trạng của đám đông cũng căng thẳng theo. Ngay khi đôi mắt đen mở choàng, ánh sáng ngang trời xuất hiện, tiểu cô nương Cung gia hoảng sợ, nàng ta... Xem chừng rất mạnh.
Bàn tay trắng nõn lại lật thêm cái, ngọn lửa thiêu đốt xuất hiện. Ngay khi ngọn lửa xuất hiện, mọi người đều ngạc nhiên, U Bạch đứng cạnh, tay run lên. Gì đây? Rốt cục nàng ta muốn làm gì?
Đôi mắt đen của Vân Phong mang theo ý cười, nhìn ngọn lửa sáng ngời đang thiêu đốt trên tay mình, tay còn lại lấy dược liệu trong không gian trữ vật ra. Khi lấy đủ rồi, Vân Phong hít sâu một hơi, lần đầu tiên, nàng dựa vào sức mạnh của bản thân chế tạo dược tễ cấp đại sư.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.