Nàng ta mở nắp chén canh gà, múc một thìa canh đưa đến trước miệng Sở Diệp Hàn, muốn đút cho hắn uống.
"Hiện giờ ta chưa muốn uống, cứ đặt xuống đó đã." Sở Diệp Hàn nhìn chén canh gà hơi có dầu mỡ thì chặn tay Nam Cung Nguyệt lại, đổ thìa canh vào trong chén rồi đậy nắp lên.
"Sao vậy, chàng không muốn uống canh ta nấu cho chàng?" Nam Cung Nguyệt uất ức, đôi mắt hơi ngấn lệ nhìn Sở Diệp Hàn.
"Không phải, chỉ là Vương phi đã từng nói, canh gà không có chất dinh dưỡng mà chỉ có dầu mỡ, vị còn tanh, chất dinh dưỡng đều ở trong thịt. Nếu muốn bồi bổ thân thể thì phải ăn thịt, canh này toàn dầu mỡ, uống nhiều không tốt, không có lợi cho việc hồi phục vết thương." Sở Diệp Hàn nói.
Cái này là hắn đã nghe Vân Nhược Linh nói vào lúc ở phòng bếp sắc thuốc.
Nam Cung Nguyệt sững lại một lúc, sau đó cười gượng gạo: "Thì ra nấu canh gà có nhiều nguyên tắc như vậy, tỷ tỷ hiểu biết thật rộng, còn kiến thức của ta nông cạn quá rồi."
"Đâu có, Nguyệt Nhi, nàng vất vả rồi, về sau những việc này cứ để hạ nhân làm, nàng không cần đích thân làm đâu." Sở Diệp Hàn nắm chặt tay Nam Cung Nguyệt, chân thành nói.
Nam Cung Nguyệt gật đầu, ánh mắt thoáng chút thất vọng: "Được, ta nghe lời chàng. Có điều địa long trong căn phòng này tốt thật, rất ấm áp, ta cảm thấy hơi nóng."
Nói xong, nàng ta cười duyên với Sở Diệp Hàn, từ từ cởi áo khoác lông chồn màu trắng xuống, để lộ ra vũ y bằng lụa mỏng màu bạc bên trong.
Nam Cung Nguyệt cởi y phục xong thì đỏ mặt, nàng ta cúi đầu, giọng điệu nhỏ nhẹ: "Diệp Hàn, lần trước chàng nói muốn ta sinh cho chàng một hài tử, đêm nay vừa vặn là thời điểm tốt."
Dứt lời, nàng ta tiến lên trước ôm lấy Sở Diệp Hàn, bàn tay nhỏ nhắn bắt đầu sờ soạng khắp ngực hắn.
"Nguyệt Nhi, đêm nay không được. Trên lưng ta còn đang bị thương, không thể chạm vào vết thương được." Sở Diệp Hàn nhìn nàng ta hơi áy náy, sau đó nhẹ nhàng đẩy ra.
"Diệp Hàn, chàng bị thương ở lưng, còn những bộ phận khác vẫn bình thường. Nếu chàng không thể viên phòng thì ta vẫn sẽ hầu hạ chàng, để chàng dễ chịu." Nói xong, Nam Cung Nguyệt lại đặt tay lên eo hắn, ý chỉ nàng ta có thể dùng miệng hầu hạ hắn.
Nàng ta không tin mình không quyến rũ được hắn.
Nam nhân chẳng phải đều háo sắc sao, vả lại hắn yêu nàng ta như thế, sao lại có thể không muốn động vào người nàng ta?
"Nguyệt Nhi, đêm nay không thích hợp. Ta còn rất nhiều công văn chưa phê chuẩn, để hôm khác đi." Sở Diệp Hàn nhìn Nam Cung Nguyệt, ánh hắn thâm trầm và hơi phức tạp.
Quả thật hắn đã đáp ứng với nàng chuyện sinh một hài tử, nhưng hiện giờ hắn không hề muốn viên phòng cùng nàng ta, một chút cũng không.
Bởi vì hiện giờ trong đầu hắn chỉ nghĩ đến khuôn mặt vừa xinh đẹp lạnh lùng lại vừa ngang ngược kia.
Nghe hắn nói xong, Nam Cung Nguyệt ấm ức mà cắn môi dưới, chiếc khăn tay bị nàng ta siết chặt, vẻ mặt uất ức: "Diệp Hàn, chàng nói thật đi, có phải chàng không muốn viên phòng cùng ta không? Chúng ta thành thân sắp hai tháng rồi, chàng còn không động vào người ta lấy một lần, đến giờ ta vẫn là khuê nữ trinh trắng. Chuyện này mà truyền ra ngoài chẳng phải sẽ thành trò cười cho thiên hạ sao?"
Nói xong, nàng ta lấy khăn tay che mặt, nức nở không thôi.
"Nguyệt Nhi!" Sở Diệp Hàn ân cần ôm nàng ta vào lòng, vỗ vai an ủi: "Hiện giờ vết thương của ta chưa lành, quả thật không thích hợp để viên phòng, nàng chịu khó đợi một thời gian. Chuyện ta đồng ý với nàng, nhất định ta sẽ không nuốt lời."
"Đợi, còn phải đợi bao lâu nữa? Ta đã đợi lâu như vậy rồi, ngay cả Vương phi cũng đã viên phòng cùng chàng. Hiện giờ người trong kinh thành ai ai cũng cười nhạo ta. Họ nói rằng chàng không hề yêu ta, chàng cưới ta về phủ chỉ vì trông ta giống với Tấn Vương phi, chàng muốn chọc giận Tấn Vương phi nên mới lấy ta, chứ không muốn viên phòng cùng ta." Nam Cung Nguyệt điềm đạm nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]