Nàng ta mở nắp chén canh gà, múc một thìa canh đưa đến trước miệng Sở Diệp Hàn, muốn đút cho hắn uống.
"Hiện giờ ta chưa muốn uống, cứ đặt xuống đó đã." Sở Diệp Hàn nhìn chén canh gà hơi có dầu mỡ thì chặn tay Nam Cung Nguyệt lại, đổ thìa canh vào trong chén rồi đậy nắp lên.
"Sao vậy, chàng không muốn uống canh ta nấu cho chàng?" Nam Cung Nguyệt uất ức, đôi mắt hơi ngấn lệ nhìn Sở Diệp Hàn.
"Không phải, chỉ là Vương phi đã từng nói, canh gà không có chất dinh dưỡng mà chỉ có dầu mỡ, vị còn tanh, chất dinh dưỡng đều ở trong thịt. Nếu muốn bồi bổ thân thể thì phải ăn thịt, canh này toàn dầu mỡ, uống nhiều không tốt, không có lợi cho việc hồi phục vết thương." Sở Diệp Hàn nói.
Cái này là hắn đã nghe Vân Nhược Linh nói vào lúc ở phòng bếp sắc thuốc.
Nam Cung Nguyệt sững lại một lúc, sau đó cười gượng gạo: "Thì ra nấu canh gà có nhiều nguyên tắc như vậy, tỷ tỷ hiểu biết thật rộng, còn kiến thức của ta nông cạn quá rồi."
"Đâu có, Nguyệt Nhi, nàng vất vả rồi, về sau những việc này cứ để hạ nhân làm, nàng không cần đích thân làm đâu." Sở Diệp Hàn nắm chặt tay Nam Cung Nguyệt, chân thành nói.
Nam Cung Nguyệt gật đầu, ánh mắt thoáng chút thất vọng: "Được, ta nghe lời chàng. Có điều địa long trong căn phòng này tốt thật, rất ấm áp, ta cảm thấy hơi nóng."
Nói xong, nàng ta cười duyên với Sở Diệp Hàn, từ từ cởi áo khoác lông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-doc-phi-khong-de-treu-dua/2628214/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.