Vân Nhược Linh cười nhạt. Chẳng phải ý của Nam Cung Nguyệt chính là nàng phải dùng đến thuốc mỡ Băng Hàn Ngọc Lộ kia mới có thể chữa khỏi cho Sở Diệp Hàn sao?
Vốn dĩ nàng ta không hề công nhận y thuật của nàng.
"Nàng ta không hề dùng thuốc mỡ Băng Hàn Ngọc Lộ." Sở Diệp Hàn lạnh lùng nói.
Khuôn mặt Nam Cung Nguyệt lại cứng đờ, nụ cười tươi như hoa trên mặt lập tức tắt ngúm, giống như lớp băng trên hồ nước bị nứt ra vậy: "A, sao tỷ tỷ lại không dùng thuốc mỡ Băng Hàn Ngọc Lộ mà Hiền Vương đưa cho vậy? Nghe nói thuốc này có hiệu quả rất tốt, thật sự là không dùng sao?"
"Ta cũng đâu phải không có thuốc, sao cứ nhất thiết phải dùng thuốc của ông ấy? Nếu Vương gia khoẻ rồi thì sau này chỉ cần chú ý thay thuốc là được, ta cáo lui trước." Vân Nhược Linh nói xong, cúi đầu hành lễ với Sở Diệp Hàn rồi đi.
Trước mặt mọi người, nàng vẫn nên biết lễ nghi một chút, để tránh có kẻ soi mói.
Sở Diệp Hàn nhìn theo bóng lưng nàng rời đi, ánh mắt thâm trầm.
Nam Cung Nguyệt thấy thế, sắc mặt trở nên âm u đáng sợ, ánh mắt tràn ngập sự đố kỵ.
Ban đêm, Sở Diệp Hàn đang ở thư phòng xử lý quân vụ tồn đọng mấy ngày qua, Nam Cung Nguyệt cô ý trang điểm thật đẹp, còn mặc một chiếc sa y khêu gợi bên trong rồi mới khoác áo choàng lông cáo màu trắng bên ngoài, nàng ta đi tới cửa thư phòng.
Chiếc sa y quấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-doc-phi-khong-de-treu-dua/2628213/chuong-306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.