Đôi mắt tuấn mỹ của Sở Diệp Hàn trở nên thâm trầm đến đáng sợ, hắn tức giận nói: "Ai nói như vậy, nàng nói cho bổn vương biết, ta nhất định không tha cho kẻ đó."
Hắn không ngờ lại có kẻ dám xía vào gia sự của hắn, đến ngay cả chuyện riêng tư của hắn cũng bị người khác thêu dệt.
Xem ra bên ngoài có rất nhiều người dòm ngó đến chuyện trong Ly Vương phủ, hắn nhất định phải tìm cơ hội nào đó dẹp sạch.
Nam Cung Nguyệt nghe thấy giọng điệu tức giận của Sở Diệp Hàn, sợ đến mức ngây ra.
Thật ra chẳng có người nào nói thế cả, bởi vì chuyện nàng ta có viên phòng với Sở Diệp Hàn hay không làm gì có ai biết rõ.
Chẳng qua là nàng ta tự biên diễn để ép Sở Diệp Hàn, ngờ đâu hắn lại cho là thật.
Ngộ nhỡ hắn phái người đi điều tra lại không tra ra lời đồn có từ đâu, vậy thì hỏng rồi.
Nàng ta vội nói: "Bỏ đi, người ta cũng chỉ là tọc mạch mấy câu, không có gì to tát, Vương gia, ta hỏi chàng một câu, chàng có thật lòng yêu ta không?"
Đôi mắt ướt át của nàng ta chăm chú nhìn Sở Diệp Hàn, ánh mắt toát lên vẻ mến mộ.
Sở Diệp Hàn sững người: "Nguyệt Nhi, sao nàng lại hỏi vậy?"
"Chỉ là ta cảm thấy sau lần tỷ tỷ rơi xuống hồ thì chàng đã thay đổi. Bây giờ chàng quan tâm, bảo vệ nàng ta, ta sợ chàng sẽ yêu nàng ta mà quên mất ta." Nam Cung Nguyệt rơi lệ, nước mắt đọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-doc-phi-khong-de-treu-dua/2628215/chuong-308.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.