Khoảnh khắc nhìn thấy người tới là Nam Cung Nguyệt, Sở Diệp Hàn rất muốn đẩy Vân Nhược Linh ra, nhưng giờ chân hắn vẫn rất mềm, chỉ có thể tiếp tục dựa lên người Vân Nhược.
Linh, gương mặt lại trầm xuống thấy rõ.
Hắn nghĩ Nhu nhi chắc chản hiểu lầm rồi, chờ về đến hắn thích với nàng cẩn thận sau.
Hắn đau lòng nhìn Nam Cung Nguyệt: “Nhu nhi, sao nàng đến đây? Nàng đang nhiễm lạnh cơ mà? Còn không mau lên xe ngựa đi”
Lời này lộ ra sự quan tâm sâu sắc, Vân Nhược Linh nghe mà ê cả răng.
Nam Cung Nguyệt ra vẻ kiên cường nói: "Ta không sao, Vương gia, ta khá hơn nhiều rồi, ta chỉ o cho hai người nên mới muốn đến xem thử”
Nói xong còn yếu ớt khụ mấy tiếng.
Vân Nhược tính thấy Nam Cung Nguyệt thì sợ đến mức phản xạ có điều kiện đẩy Sở Diệp Hàn ra, còn ý thức mà đẩy hắn về phía nữ tử đổi diện: "Muội muội, xin lỗi muội, không phải ta cố ý chạm vào hắn đâu, chân hắn bị tê ta chỉ đỡ hắn một chút.”
Nam Cung Nguyệt đau lòng đỡ Sở Diệp Hàn, lã chã chực khóc: "Tỷ tỷ đừng nói như vậy, Vương gia cũng là phu quân của tỷ, tỷ dìu chàng cũng là nên.
Vương gia làm sao vậy.
Bị thương sao?
Vân Nhược Linh lúc này mới phản ứng lại.
Con bà nó chứ! Nàng cùng là thê tử của Sở Diệp Hàn, dìu hắn cũng là chuyện bình thường nha.
Vừa rồi nàng chỉ nghĩ Sở Diệp Hàn là nam nhân của Nam Cung Nguyệt, sợ đến mức vội vã đẩy hắn ra, sợ bị người hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-doc-phi-khong-de-treu-dua/1172309/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.