“Vương gia, ta không sao, chàng xem tỷ tỷ ăn mặc mỏng manh như vậy kìa, vẫn là để ta đưa áo choàng cho tỷ ấy đi?” Nam Cung Nguyệt sợ sệt nhìn sang Vân Nhược Linh. “Không cần, nàng có bị phong hàn đâu, mà nàng cũng không sợ lạnh” Sở Diệp Hàn lạnh nhạt nói. Chỉ cần đối mặt Vân Nhược Linh, hắn liền đổi thành giọng điệu khắc nghiệt, ghét bỏ. Xe ngựa nhanh chóng đến cửa phủ Ly Vương. Vừa đến cửa, Sở Diệp Hàn liền phát hiện chân đã khôi phục như thường, có thể tự do hoạt động. Xem ra giải dược còn rất có tác dụng. Hắn dẫn đầu nhảy xuống xe, vươn tay với Nam Cung Nguyệt: “Nhu nhỉ, đến đây, bổn vương ôm nàng” Nam Cung Nguyệt e lệ nhìn Vân Nhược Linh một cái: “Ta không sao, chàng ôm tỷ tỷ xuống đi, tỷ ấy trông hơi mệt mỏi.” “Ta không cần, ta tự đi được, cảm ơn” Vân Nhược Linh lạnh nhạt nói. “Bổn vương cũng không muốn ôm ngươi” Sở Diệp Hàn nói xong tức giận tiến lên, một tay ôm Nam Cung Nguyệt vào. ngực, còn dùng tư thế bế công chúa. Cơ thể hắn cao lớn, mạnh mẽ vô cùng, gương mặt lại tuấn tú, ôm Nam Cung Nguyệt như vậy khiến đám người hầu trong vương phủ đều hâm mộ không thôi. Có thể được Vương gia tuấn mý ôm, Nam Cung phu nhân thật hạnh phúc. Nam Cung Nguyệt thẹn thùng nhìn mọi người một cái, sau đó xấu hổ vùi đầu vào lòng ngực Sở Diệp Hàn, gương mặt nhỏ đỏ như táo, xinh đẹp vô cùng. So với nàng ta, Vương phi phải tự mình xuống xe ngựa có vẻ
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]