Khoé môi Sở Khuynh Nguyệt co rút.
Không nghĩ tới ngay khi trở về còn có thể gặp lại đôi huynh muội Lâu gia này.
Chỉ là, đến cùng là ai cho nàng ta niềm tin lớn như vậy, vậy mà còn có thể khiến nàng ta nói ra được “Lời nói hùng hồn” này?
Sở Khuynh Nguyệt ban đầu vốn không muốn quan tâm đến nàng ta, trực tiếp hướng phía trong đi vào.
Nhưng ánh mắt Lâu Tiêu Tiêu lại vô cùng tốt, chỉ thoáng nhìn, liền nhìn thấy bóng dáng xanh nhạt của Sở Khuynh Nguyệt.
Chút trí nhớ gợi lên, nàng lập tức duyên dáng gọi to một tiếng:”Đứng lại!”
Như ý nguyện, bước chân của Sở Khuynh Nguyệt dừng lại.
Lâu Tiêu Tiêu bỏ cánh tay của Lâu Ngọc Ngân ra, nhanh chóng bước về phía trước.
Ý niệm duy nhất trong đầu nàng lúc này chính là, phải mau chóng nhìn xem nữ tử đội mạng che mặt kia rốt cuộc là như thế nào.
Nữ tử trước mặt váy áo xanh nhạt, trang phục kiểu cách lại rất đơn giản, quanh thân toàn là hơi thở đạm mạc.
Nàng đội mạng che mặt, làm cho người ta không thấy rõ dung mạo của nàng, ngược lại lại khiến cho nàng tăng thêm một tia cảm giác thần bí.
Lâu Tiêu Tiêu tỉ mỉ đánh giá Sở Khuynh Nguyệt, thật lâu sau, trong mắt chợt loé lên tia hưng phấn rồi biến mất.
Bởi vì, nàng hoàn toàn không cảm giác được trên người Sở Khuynh Nguyệt không có một chút hơi thở vũ lực nào, nói chung, khi không cảm nhận được hơi thở của đối phương thì chỉ ở dưới hai loại tình huống---
Thứ nhất: Thực lực của đối phương so
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-cuong-phi-cuoi-mot-duoc-mot/575231/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.