Đây là trường đua ngựa lớn nhất của kinh đô Tây Trạch.
Bỡi vì lý do tiết kiệm sân đấu, nên trường đua ngựa được kiến tạo thành hoàn trạng *(chịu).
Khi Sở Khuynh Nguyệt nhìn thấy trận này, trước mắt không khỏi sáng ngời.
Bên trong tiếng người ồn ào, từng tầng từng tầng ghế ngồi được vây kín đầy người, đủ để thấy nơi này náo nhiệt đến cỡ nào.
“Là Lâu tiểu thư cùng Lâu thiếu gia đến a---“ Lâu Tiêu Tiêu cùng Lâu Ngọc Ngân đi về phía trước, người của trường đua vừa nhìn thấy huynh muội Lâu già, nháy mắt liền nhanh chóng đi lên lấy lòng:”Hai vị lần này đến, là cá ngựa? Hay là?”
“Bổn tiểu thư muốn đua ngựa.” Lâu Tiêu Tiêu vênh mặt hất hàm sai khiến.
Gã sai vặt đầu tiên là sửng sốt, sau đó khóm lưng gật đầu:”Được, được rồi, một lát nữa tiểu nhân sẽ đưa ngài đi chọn con ngựa tốt nhất.”
“Ca, huynh ra ngoài tìm chỗ ngồi đi, huynh cứ ngồi xem muội thắng nàng ta như thế nào!” Trong mắt Lâu Tiêu Tiêu toát ra ánh sáng hưng phấn, nàng tựa hồ đã nhìn thấy cảnh tượng chiến thắng của chính mình rồi.
Tầm mắt Lâu Ngọc Ngân đảo qua Sở Khuynh Nguyệt, hắn luôn cảm thấy, nữ tử này, có chút thần bí, có chút quỷ dị nói không nên lời.
Thấy Lâu Tiêu Tiêu hưng phấn như vậy, hắn chỉ có thể dặn dò đôi câu:”Cẩn thận, nữ nhân kia chỉ sợ không đơn giản.”
“Được rồi, muội biết rồi---“
Chờ Lâu Ngọc Ngân rời đi, Lâu Tiêu Tiêu xoay người, hừ một tiếng:”Chính ngươi tự mình đi chọn ngựa ngươi muốn đi, đừng để đến lúc đó lại nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-cuong-phi-cuoi-mot-duoc-mot/575232/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.