Trong Long thanh cung, huân yến lượn lờ, chung quanh đều là mùi thuốc nồng đến gay mũi.
Trên long sàn, trạch đế một thân trung y màu hoàng đang nằm dựa trên giường.
“Hoàng Thượng, thuốc có thể uống được rồi…” Tấn Phi bưng bát thuốc, tự mình uy*(đút) dược.
“Khụ khụ… Thuốc này uống tiếp, còn có tác dụng gì? Xương cốt của trẫm, sợ đã không được…” Trạch đế ho khan vài tiếng, sắc mặt càng thêm tái nhợt:”Trẫm không uống…”
Tấn Phi nhếch môi, trong nụ cười cũng mang theo vài phần biến hoá kỳ lạ:”Hoàng Thượng ngài đang nói gì vậy, nếu như ngài không uống thuốc, thân thể làm sao tốt lên được?”
Dứt lời, một thìa dược đưa đến, tư thế kia, quả thực là muốn bức bách Trạch đế uống chén dược kia.
“Trậm nói trẫm không uống! Khụ khụ…” Trạch đế phất cánh tay, ý muốn đánh rớt chén thuốc kia xuống đất, lại bị Tấn Phi né được.
Tấn Phi tiếp tục cười:”Hoàng Thượng ngàn vạn lần đừng cáu kỉnh, nếu như thân thể xảy ran guy hiểm gì, vậy toàn bộ Tây Trạch phải làm sao bây giờ?”
Trạch đế ngẩng đầu, nhìn Tấn Phi, đáy mắt tràn đầy phẫn hận.
Hắn làm sao không biết trong thuốc này có vấn đề.
Nhưng mà, hắn cũng không thể vạch trần được.
Hiện tại, đại thần trong triều, dường như đều đã bị Tấn Phi cùng Cung Thiên Lăng thâu tóm hết rồi.
Việc hiện tại hắn phải làm, là phải cố chừa một hơi thở, chờ đứa con trai hắn sủng ái nhất quay về…
Đúng vào lúc này, bên ngoài, đột nhiên truyền đến từng trận từng trận bước chân.
“Hoàng Thượng, Tuyệt Vương đến rồi! Đã đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-cuong-phi-cuoi-mot-duoc-mot/575215/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.