Chương trước
Chương sau
Chờ khói trắng kia tản đi hết, chỉ thấy Tô Mặc Vũ nằm úp sấp té lăn trên đất.
Chỗ Tô Mặc Vũ ngã xuống, xuất hiện một cái hố thật to, đủ để thấy mới vừa rồi nàng ngã xuống có bao nhiêu nặng nề!
Khuynh Nguyệt đứng cách đó không xa, hai tay khoanh trước ngực, trên cao nhìn xuống nàng, tiếp tục nói---
“Còn không đứng dậy? Xem ra Thiên Khải công chúa quả thật là thân với dân chúng.”
Tô Mặc Vũ ngẩng đầy, tro bụi đầy mặt.
Tóc phân tán, lúc này nhìn qua, giống hệt một bà điên.
Nàng trừng lớn đôi mắt, mạnh mẽ ngồi dậy, giận đến phát điên nhìn Sở Khuynh Nguyệt, không chút để ý dáng vẻ tóc tai bù xù của mình:”Sở Khuynh Nguyệt, thứ dân đen! Lại dám chọc ghẹo bản công chúa như vậy, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
“Chậc chậc, lúc nãy mới vừa nói công chúa thân với thứ dân, vì sao đột nhiên liền thay đổi thành người khác vậy?” Sở Khuynh Nguyệt nhẹ lắc đầu, thở dài, chỉ là nơi đáy mắt, lại tràn đầy lãnh ý.
Tô Mặc Vũ cũng không thèm quan tâm đến chuyện khác, cả người thẳng tắp xông lên phía trước.
Khoé môi Sở Khuynh Nguyệt nhếch lên một cái:”Nga… Ta đã biết, công chúa không phải là muốn luyện kiếm, mà là muốn luyện chụp ếch…”
Lúc nhìn thấy bóng dáng Tô Mặc Vũ đi đến trước mặt nàng, Sở Khuynh Nguyệt tiến lên, hung hăng đá mạnh một cái, đem Tô Mặc Vũ đá bay ra ngoài.
Trong cú đá kia của Sở Khuynh Nguyệt, xen lẫn sáu phần vũ lực. Cho nên, thân thể của Tô Mặc Vũ giống như diều đứt dây, thẳng tắp bay đến mặt đất cách đó không xa.
Đau…
Trong miệng Tô Mặc Vũ tràn ra một ngụm máu tươi.
Chỉ là, đau đớn nơi đáy lòng, sớm đã bị sự không cam lòng thay thế.
Nàng ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy sát ý.
“Người đâu!”
Giờ khắc này, nhóm thị vệ ban đầu đứng thật xa liền nhanh chóng chạy tới.
Lúc nãy Tô Mặc Vũ vì muốn cùng Da Luật Đình ở riêng một chỗ, nên đã lệnh cho bọn thị vệ đứng cách đó không xa tránh đi, nếu như không có phân phó của nàng, ai cũng không được đi lên.
Bọn thị vệ đều biết vị công chúa này tính khí thất thường, sáng nay công chúa mới hạ mã uy trước mặt bọn họ, hiện tại, bọn họ làm sao dám không nghe theo phân phó của nàng?
Cho đến lúc này, sau khi nghe thấy tiếng nói của nàng, bọn thị vệ mới đi lên.
Chờ sau khi bọn hắn đi đến phía trước, mọi người đều bị cảnh tượng trước mắt doạ…
Kia không phải là Thiên Khải công chúa không ai bì nổi sap?
Chỉ thấy nàng hiện tại cả người đầy bụi bẩn, bởi vì khi nãy ngã sấp xuống mặt đất, trên mặt lại có nhiều vết thương, nên cái mũi kia càng giống như bị sụp xuống một lỗ.
Một mỹ nữ hoàn hảo, hiện tại nhìn qua, lại giống y như quỷ!
“Phế vật! Tất cả đều tiến lên cho bản công chúa, bắt ả xấu xí cùng xú nha đầu này cho bản công chúa!”
Thấy thị vệ vây quanh người, Tô Mặc Vũ mới đứng dậy, vênh mặt hất hàm sai khiến.
“Ai dám!” Da Luật Đình đứng một bên luôn luôn cau mày nhìn các nàng, rốt cục cũng mở miệng…
“Tô Mặc Vũ, muội đi đi, ta nghĩ, Phong Lạc quốc của chúng ta chứa không nổi vị phật lớn như muội. Ngày mai, ta sẽ gặp phụ hoàng kể lại hết thảy mọi chuyện, để đem muội sớm ngày đưa trở về, cũng đỡ phải nhọc công chúa ở nơi này chịu uỷ khuất…”
“Đình ca ca, huynh nói cái gì?” Tô Mặc Vũ thét chói tai.
Da Luật Đình đuổi nàng đi?
Đình ca ca vì ả xấu xí này đuổi nàng đi?
Tô Mặc Vũ ngẩng đầu, nhìn về phía Da Luật Đình cách đó không xa, lại chỉ thấy hắn đng nhìn về phía Sở Khuynh Nguyệt.
Nàng rõ ràng thấy được ánh mắt long lánh nơi đáy mắt của Da Luật Đình, rõ ràng thấy được Da Luật Đình đối với Sở Khuynh Nguyệt không bình thường.
Trong nháy mắt, đáy mắt Tô Mặc Vũ, tản ra ghen tỵ vô tận---
Tốt! Tốt lắm!
Sở Khuynh Nguyệt, ta nói rồi sẽ không bỏ qua cho ngươi, tuyệt đối sẽ không!
Tô Mặc Vũ chợt đứng lên, nở nụ cười…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.