Tô Mặc Vũ lại thay đổi vẻ mặt uỷ khuất, mang theo vài tia nức nở, nàng nhìn Da Luật Đình:”Đình ca ca, chúng ta trở về đi, ta không muốn ra bên ngoài chơi, ta không muốn nhìn thấy nàng ta, nàng ta khinh người quá đáng…”
Da Luật Đình nhíu mày:”Mặc Vũ, mới vừa rồi, quả thực là muội không đúng.”
“Đình ca ca, huynh còn che chở cho nàng ta!”
Tô Mặc Vũ phẫn hận trừng mắt Sở Khuynh Nguyệt, tiện đà hung hăng giậm chân một cái, xoay người---
“Huynh không đi, ta tự mình đi là được rồi!”
Dứt lời, quay đầu bỏ đi.
Nhưng cũng trong khoảnh khắc quay đầu đi, thân thể của nàng, hung hăng va phải một thân thể nho nhỏ khác.
“Phanh---“
“Ôi!”
Tô Mặc Vũ kinh hô ra tiếng, chờ sau khi thấy người trước mắt, càng thêm phẫn nộ.
Trước mặt, chẳng qua chỉ là một tiểu cô nương chừng sáu bảy tuổi đang nằm trêm mặt đất.
Nha đầu kia, cũng dám cản đường nàng!
Giờ phút này, tất cả mọi cảm xúc cộng cả phẫn nộ mới vừa rồi, cuồn cuộn phát ra.
Tô Mặc Vũ đứng dậy, không khỏi tức giận kéo Khả Nhi đang té ngã sấp xuống một bên, giương tay, liền muốn tát qua---
“Hay cho đứa nhóc nhà ngươi, dám cản đường ta!”
Nhưn mà, ngay khi tay nàng sắp đụng tới mặt Khả Nhi, tay giữa không trung, liền bị một cánh tay khác mạnh mẽ bắt lại.
Trước mắt, Sở Khuynh Nguyệt hung hăng túm tay nàng, không để cho nàng nhúc nhích chút nào.
“Sở Khuynh Nguyệt, ngươi còn muốn làm gì?” Tô Mặc Vũ thét chói tai.
Quanh thân Sở Khuynh Nguyệt tản ra lãnh ý, nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-cuong-phi-cuoi-mot-duoc-mot/575157/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.