Nam Cung Vân Duật buông đôi đào tơ ra, hắn còn muốn cùng nàng làm thêm vài tư thế nữa, nhưng nhìn ánh mắt khẩn cầu của nàng hắn lại thôi. Hiện giờ nàng vẫn còn nhỏ, chỉ là thiếu nữ xinh đẹp mười bốn tuổi, hắn không ngại chờ thêm hai ba năm nữa, mỹ vị phải ăn vào lúc chín muồi mới sảng khoái, hắn chỉnh lại vạt áo cho nàng, dùng ánh mắt ăn tươi nuốt sống nhìn nàng
- Hận không thể ăn sạch nàng lúc này
Ninh Bảo Chiêu xụi lơ ngã vào cánh tay hắn, nàng ghét bị hắn đụng chạm như vậy nhưng bản thân yếu thế bất lực trước sự áp bách lấn lướt của hắn. Ninh Bảo Chiêu nhìn hắn, cắn răng do dự nói
- Điện hạ, ta chuyện muốn hỏi
Nam Cung Vân Duật nựng má đào của nàng, giọng cưng chiều
- Nàng nói xem, chuyện gì làm nàng phải chau mày
Ninh Bảo Chiêu vịn vai hắn, bộ dáng căng thẳng
Cô nương Quách Tầm Cát còn sống không vậy ?Chiêu Chiều có vẻ quan tâm ả sống hay chết nhỉ ? Vậy mà dám mạnh miệng tuyên bố bản thân không quan tâmả
Ninh Bảo Chiêu cắn răng thật sự không nghĩ ra bản thân phải nói như thế nào với Nam Cung Vân Duật. Thật sự chuyện này rất khó nói, và nếu nói ra được chắc chắn hắn sẽ cho rằng nàng bị điên. Ể ! Khoan đã....chẳng phải người xưa tin vào tâm linh sao. Ninh Bảo Chiêu vận dụng hết khả năng nói dối của bản thân ra
- Điện hạ, thật ra trước đây ta từng gặp một lão đạo sĩ. Lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tac-chi-hop/3736261/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.