Chương trước
Chương sau
Bạch Khả Hân hôm nay đến phủ Vinh quốc công chơi, nàng đột nhiên nói với Ninh Bảo Chiêu :

Chiêu Chiêu à, muội muốn đi Giang Nam thưởng cảnh không ?

Ánh mắt Ninh Bảo Chiêu loé sáng

- Giang Nam ? Nơi được xưng là đệ nhất thắng cảnh sao ?

Bạch Khả Hân gật đầu

- Đúng vậy, muội có muốn cùng ta đi Giang Nam không ?

Ninh Bảo Chiêu ngẫm nghĩ tính toán thời gian thì nam chính Nam Cung Vân Duật chuẩn bị ám sát ở Giang Nam, sau đó được nữ chính cứu giúp, rồi đem lòng yêu. Mang nữ chính về phủ trị thương khi nguyên chủ biết được thì nổi cơn ghen tuông điên khùng, hãm hại nữ chính. Sau đó nam chính biết được thẳng tay trừng trị giam vào đại lao, cũng vì chuyện này mà phủ Vinh quốc công trở mặt với Nhiếp Chính Vương. Bây giờ nàng đi Giang Nam để tránh gây hoạ, để nam nữ chính phát triển tình cảm, . Hơn nữa nàng từ lâu đã nghe danh Giang Nam trữ tình, cảnh đẹp mà mỹ nhân cũng nhiều, ở đó nàng phải thưởng thức mỹ nam tuấn tú, nghĩ thôi đã phát thèm. Tuy nhiên nàng lại do dự, đâu phải nàng tự quyết định là được

- Chuyện này, chúng ta phải hỏi phụ mẫu

Bạch Khả Hân kéo tay nàng đi đến viện Bạch Ngọc Âm.

- Được, phụ mẫu của ta tất nhiên đồng ý. Chúng ta cùng đi hỏi phụ mẫu của muội

Nàng vừa tới đã chui vào lòng mẫu thân, nhõng nhẽo nói ra mục đích của bản thân

- Giang Nam sao ? Mẫu thân tất nhiên không cấm con, nhưng mà lần đầu tiên ra ngoài, phải mang theo nhiều hộ vệ, nha hoàn, lúc đi đến đó phải bám sát biểu tỷ con, không được tách khỏi hộ vệ

Bạch Ngọc Âm nói một tràng dài, Ninh Bảo Chiêu tất nhiên vui mừng vì mẫu thân đồng ý hết với mẫu thân. Còn hứa khi về sẽ mua quà tặng phụ mẫu. Bạch Ngọc Âm cười xoa đầu cô. Lần này cô sẽ đi một hai tháng gì đó, buông thả bản thân, sống hưởng thụ mới được.

Ninh Bảo Chiêu thức dậy từ sáng sớm trau chuốt bản thân, Dung nhi và An nhi cùng vài nha hoàn khác tất bật chuẩn bị đồ đạc cho nàng. Bạch Khả Hân đi xe ngựa chung với nàng, Bạch Ngọc Âm ra tiễn hai nàng tới cổng, trên miệng vẫn luôn dặn dò các nàng an toàn là trên hết.



Không ngờ Ninh Bảo Chiêu lại say xe ngựa, nàng thấy bụng cồn cào muốn ói, gương mặt lúc trắng lúc xanh không chút hồng hào. Phải nhờ Dung nhi và An nhi chăm sóc bắt huyệt nàng mới đỡ, Bạch Khả Hân ra lệnh tá túc vào quán trọ để nghỉ ngơi. Nàng rót cho biểu muội chén trà nóng

- Không ngờ Chiêu Chiêu lại say xe.

Ninh Bảo Chiêu cầm chén trà lên uống, nếu ở thế kỉ 21 nàng đã đặt vé máy bay cái vèo rồi. Chỉ tiếc đây là thời trung đại, cũng may xe ngựa của nàng có lót tập đệm êm ái, bằng không còn thảm hơn bây giờ

- Muội không ngờ bản thân yếu như vậy

Bạch Khả Hân vỗ tay an ủi nàng

- Muội ráng lên, còn một ngày đường nữa chúng ta mới đến Giang Nam

Nàng ta còn đem theo cây đàn tranh, ngồi đằng sau sân quán trọ dưới ánh trăng, vừa đàn vừa múa để ổn định tâm trạng lại

Cuối cùng sau bao vất vả hai nàng cũng đến được Giang Nam, vừa thuê phòng trọ xong Ninh Bảo Chiêu liền kiệt sức lăn ra ngủ. Phải đến sáng sớm hôm sau Bạch Khả Hân gõ cửa gọi nàng dậy thì nàng mới lười biếng tỉnh dậy, mới mở mắt đã thấy biểu tỷ ngồi trước giường trách móc

- Có ai như Chiêu Chiêu không, người khác đến Giang Nam du ngoạn thưởng cảnh, đến lượt muội lại lăn ra ngủ. Hôm nay chúng ta sẽ dạo chơi và nhắm nhìn mỹ nam

Ninh Bảo Chiêu thay đồ sửa soạn, vận bộ lam y khiến nàng có nét thanh tú, yêu kiều. Hai nữ nhân các nàng đi chèo thuyền trên sông, lên toà tháp cao nhất ngắm cảnh non nước hữu tình. Giang Nam quả nhiên là thắng cảnh tam xuân, Ninh Bảo Chiêu thực sự động lòng với mỹ cảnh nơi đây

Đến tối các nàng rủ nhau đi tửu lâu ăn cơm ngắm nam nhân, các nàng đang say sưa thì một nam nhân vận bạch y trông nho nhã lễ độ giống thư sinh bước lên sân khấu. Ngay lập tức thu hút ánh nhìn của nữ tử, có người kích động hét lớn

- Giang Ngọc Tây, thiếp thích chànggggg...

Ninh Bảo Chiêu hỏi người bên cạnh người dưới sân khấu là ai, vị đại thẩm vui vẻ trả lời



- Giang công tử là đệ nhất tài tử ở Giang Nam chúng ta. Xuất thân từ Giang thị là đại gia tộc ở vùng Giang Nam này, phải nói là người tình trong mộng của rất nhiều nữ nhân.

Ninh Bảo Chiêu gật đầu, đánh giá nam nhân trước mặt ôn nhu như ngọc, nét mặt ấm áp như mùa xuân, lại còn anh tuấn nữa. Thảo nào được nhiều nữ nhân mến mộ. Trong truyện nàng không hề cho nữ chính hoặc nam chính đi tới Giang Nam nên không có nhân vật này trong truyện của nàng.

Giang Ngọc Tây phe phẩy quạt, cúi đầu chào mọi người, nhìn xung quanh một lúc rồi nói lớn

- Hôm nay Giang mỗ sẽ trổ tài chơi đàn tranh, xin hỏi có vị nào muốn thể hiện vũ đạo, khắc hoạ được âm điệu của Giang mỗ

Các quý nữ bàn tán xôn xao, ai cũng muốn lên tạo ấn tượng tốt với Giang Ngọc Tây nhưng cầm nghệ của hắn sắc sảo, kì tài. Rất khó để có thể phác hoạ được, nếu vụng về nhất định sẽ biến thành trò cười cho thiên hạ bàn tán.

Ninh Bảo Chiêu thấy hứng thú với chuyện này, muốn xem thử cầm nghệ đến đâu mà khuôn mặt hắn kiêu căng như vậy. Nàng đi xuống lầu đứng trước sân khấu

- Không biết ta có được vinh hạnh biểu diễn vũ đạo phác hoạ lại điệu nhạc của Giang công tử?

Một nữ nhân thấy nàng tự tin, còn cho rằng nàng không biết trời cao đất dày, bèn chế giễu

- Cô nương có biết múa không, khéo lại biến thành trò cười

Ninh Bảo Chiêu không để ý nàng ta, nhìn thẳng Giang Ngọc Tây

- Ngươi từng nghe danh Vũ Thánh quận chúa chưa ?

Giang Ngọc Tây nhìn nàng, ngẫm nghĩ

- Là Ninh tiểu thư phủ Vinh quốc công trổ tài vũ đạo trước yến tiệc, được hoàng thượng sắc phong làm quận chúa ban cho phong hiệu Vũ Thánh. Chuyện này Giang mỗ biết, không lẽ nàng là...

- Ta là Vũ Thánh quận chúa do hoàng thượng thân phong
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.