Chương trước
Chương sau
Ninh Dụ Tri ở trong thư phòng cùng Nam Cung Vân Duật suốt cả buổi. Bọn họ bàn chuyện về lương thảo binh sĩ, kiểm tra lại sổ sách lần nữa phát hiện tả tướng Cao Trĩ có dấu hiệu cắt xén, tham ô ở Binh bộ, xem sổ sách của các cùng thì phát hiện toà thành Tô Châu vừa nhận thêm lượng lớn binh khí, tuy nhiên mỏ quặng sắt lại đột nhiên biến mất.  Ninh Dụ Tri cảm thấy có điều không đúng ở đây, sắt không phải là nước, không thể bốc hơi được, xem ra là có kẻ gian trộm lượng lớn sắt. Nam Cung Vân Duật cũng nói chuyện cho thuộc hạ theo dõi Cao Trĩ, từ miệng lão già đó thốt ra sẽ xây dựng lò luyện kim.

- Xem ra cần phải đi Tô Châu một chuyện

Nam Cung Vân Duật gật đầu, hắn cũng cảm thấy vùng Tô Châu có dấu hiệu lạ.

- Chuyến đi này ta sẽ đích thân đi, sau đó sẽ về thảo luận lại với quốc công gia, ta nghĩ Cao Trĩ đang cất dấu âm mưu nào đó

Kì thật những người thông minh rất hiểu ya nhau, Nam Cung Vân Duật đi Tô Châu điều tra quặng sắt, còn về Ninh Dụ Tri ầm thầm giám sát nhất cử nhất động của tả tướng, sau đó yểm trợ cho hắn.

- Quốc công gia, hợp tác vui vẻ

Nam Cung Vân Duật đi ra ngoài, làm việc với Ninh Dụ Tri hắn rất thích, ăn ý vô cùng.

Ở phủ Nhiếp Chính Vương

Nam Cung Vân Duật đang thảo luận triều chính với phụ thân

- Phụ thân, con cùng với Vinh quốc công đã cho người theo dõi Tả tướng mấy ngay nay, phát hiện được hắn có một lò luyện kim bí mật ở Tô Châu, mỏ quặng cũng đột nhiên biến mất không dấu vết.

Hắn nhìn vào bản đồ thành Tô Châu rồi nói



- Con sẽ đích thân đi Tô Châu xem xét. Lần này tả tướng đại nhân nhất định ấp ủ âm mưu không nhỏ

Nam Cung Khâm gập tấu chương lại, ngẩng đầu lên nhìn hắn.

- Nhớ cẩn thận, Tả tướng lòng dạ nhỏ như cây kim, tính tình thâm hiểm, hắn có thể làm  bất cứ gì đối với con. Mang theo Hà Lương đi cùng đi, nó giỏi y thuật, sẽ giúp con rất nhiều

Nam Cung Vân Duật gật đầu đi ra ngoài để Nam Cung Khâm ngồi suy tư một mình, con trai ông đã hai mươi lăm tuổi, nhưng chưa thành gia lập thất khiến ông rất lo. Đã nhiều lần ông đề nghị với hắn nhưng hắn vẫn khước từ. Cứ như vậy làm sao ông ăn nói với vong linh của mẫu thân hắn trên trời.

Nam Cung Khâm thấy con trai ông trên yến tiệc trung thu vừa rồi nhìn Vũ Thánh quận chúa không chớp mắt thì tưởng Nam Cung Vân Duật si mê nàng ta, còn có ý định sang cầu thân nhưng hắn vẫn không muốn. Ông chán nản, người tài sắc vẹn toàn hắn không đồng ý, rốt cuộc ai mới lọt vào mắt xanh của con ông chứ. Nam Cung Khâm mặc đu cũng vội bế cháu nhưng không ép hắn, khi nào tình yêu của hắn đến thì tự khắc hắn sẽ cưới, ép hắn cũng chỉ phản tác dụng.

Ninh Bảo Chiêu nhận được lời mời bí mật từ Doãn Đông Thần, nàng đối với hắn tự nhiên như bằng hữu thân thiết, không suy nghĩ nhiều liền thay y phục mới đi ra ngoài. Nàng đến bên bờ hồ, thấy hắn đã đứng đợi mình liền nhanh nhẹn chạy tới, Doãn Đông Thần tươi cười với nàng

- Thời gian không gặp, nay nàng đã là Vũ Thánh quận chúa rồi

Ninh Bảo Chiêu ngồi xuống cạnh hắn, bẫng đi thời gian trông hắn gầy hơn nhiều, ân cần hỏi :

- Thời gian này huynh bận sao ?

Doãn Đông Thần gật đầu

- Đúng, thời gian này trong triều bắt đầu có sóng gió. Ta luôn phải đề phòng dè chừng.



Sóng gió chính trị ? Vậy nhất định phụ thân cũng sẽ vất vả nhưng biết sao được, phụ thân là trụ cột của gia đình mà. Nàng mím môi nhăn mặt suy nghĩ, nhìn sang nam nhân ngồi bên cạnh, đặt tay lên vai hắn cổ vũ

- Vậy huynh cố lên nhé.

Ninh Bảo Chiêu trò chuyện tâm sự cùng hắn, hắn như nhớ ra chuyện gì

- Yến tiệc trung thu vừa rồi nàng múa rất đẹp, không biết điệu múa đó là ai dạy nàng ?

Hôm đó hắn cũng được chứng kiến vẻ đẹp thanh khiết cùng điệu múa mềm mại, uyển chuyển của nàng. Ninh Bảo Chiêu nhớ ra vụ đó, lắc đầu phủ nhận

- Không có, ta chỉ sáng tác thêm một ít động tác vào, cơ thể của ta vốn mềm mại, biểu diễn mấy động tác đó không khó lắm.

- Vậy nàng dạy cho ta về âm nhạc được không, ta cảm nhận được nàng chính là nhân tài về cầm.

Ninh Bảo Chiêu tất nhiên đồng ý, Doãn Đông Thần sai thuộc hạ đem một cây cổ cầm đến. Đầu tiên nàng biểu diễn khúc nhạc vui tươi, yên bình êm ái như thác nước chảy nhẹ nhàng, Doãn Đông Thần nhắm mắt lại , chìm đắm trong khúc nhạc của nàng. Khi nàng đàn xong thì nhường chỗ cho hắn, hắn không chơi đàn mà trình diễn sáo trúc. Không ngờ hắn chơi sáo hay đến vậy, tuyệt kĩ thổi sáo làm Ninh Bảo Chiêu mê mẩn. Hắn thôi xong khúc nhạc nàng vỗ tay tán thưởng

- Huynh chơi sáo rất tuyệt. Lực hơi của ta thật sự không bền nên không thể thổi sáo giống như huynh

- Bù lại vũ đạo nàng rất tốt.

Cả hai người cùng thảo luận về đàn, cùng đánh đàn thổi sáo, sáng tác một khúc nhạc mới. Mãi đến lúc hoàng hôn Ninh Bảo Chiêu mới vội vàng chạy về phủ
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.