Ninh Bảo Chiêu nhìn món gì cũng thấy thích thú, cái gì cũng muốn mua nhưng lại sợ Dung nhi và An nhi xách nặng nên nàng mua ít lại. Đang chơi vui vẻ nàng thấy hàng ngũ binh lính lùa bá tánh vào hai bên đường, một tên lính quát trước mặt nàng
- Tránh đường cho Hàn Vũ Vương
Không thể chứ, nàng mới ra ngỏ đã gặp ngay nam chính, nàng đúng xui xẻo , nàng hoảng hốt hơn, liền xoay người vào một gian hàng, kéo Dung nhi và An nhi chắn cho bản thân.
Khoảnh khắc nghe tiếng vó ngựa chạy lộp cộp đến trái tim nàng như muốn rớt ra, tay cầm vòng ngọc cũng run rẫy, sắc mặt tái xanh không có tâm trạng nhìn vòng. Thầm cầu mong hắn ngàn vạn đừng chú ý đến hướng này, nàng thực sự rất sợ hắn. Đến khi tiếng vó ngựa xa dần, nàng mới loạng choạng đứng vững, vừa rồi nàng mới nghe danh hắn đã sợ mất mật, khí thế hắn lớn thật. Nàng thất thần đi về nhà, ai ngờ lại đụng trúng người khác, nàng hồi thần lại rồi vội chạy đến xin lỗi, đỡ người ta dậy
- Xin lỗi công tử, là ta sơ suất
Nam nhân đứng dậy phủi bụi, lắc đầu
- Không sao, cô nương không cần khách khí
Nàng nhìn thấy bạch y của hắn có phần dơ, liền muốn mua cho hắn bộ đồ mới, ban đầu hắn không muốn, nhưng vì sự nhiệt tình của nàng, hắn đành đi theo nàng
- Chẳng hay công tử vừa ý bộ y phục nào, ta sẽ mua tặng lại
- Ta tên Doãn Đông Thần, nàng gọi là Doãn công tử đi.
Ninh Bảo Chiêu ngớ ra, hình như Doãn Đông Thần là đối thủ với nam chính trong triều, cũng coi như ngang tài ngang sức. Chỉ là nam chính gia thế hiển hách nên Doãn Đông Thần đành thua. Nàng hồi thần, mỉm cười đáp lại
- Còn ta tên Ninh Bảo Chiêu
Doãn Đông Thần ngẩn người, rất nhanh liền tươi cười nói :
- Là Ninh nhị tiểu thư phủ Vinh quốc công sao, thật vinh hạnh.
Doãn Đông Thần chọn ra bộ lam y, có phần tương tự như bộ nàng đang mặc. Ninh Bảo Chiêu không chú ý tới, vui vẻ ra quầy tính tiền, còn ríu rít xin lỗi hắn. Dù sao cũng là nàng sai trước. Chờ nàng đi rồi thuộc hạ của hắn mới đi ra, cung kính gọi
- Công tử
Hắn là con trai của Lại Bộ Lang Trung, vừa rồi mới đậu thám hoa, hiện tại đang làm việc ở Hàn Lâm viện. Doãn Đông Thần ôm bộ y phục trở về, trên đường hồi tưởng lại nụ cười xinh đẹp kiều mị của nàng. Nàng trong mắt hắn xinh đẹp như thần tiên, nếu có cơ hội hắn muốn gặp nàng. Thuộc hạ thấy chủ nhân lần đầu cười e thẹn như vậy trong lòng thầm suy đoán, cô nương vừa rồi có phải...chủ nhân đã để ý đến người ta. Cuối cùng chủ nhân hắn cũng động lòng, hắn thật mừng mà.
Ninh Bảo Chiêu đi chơi về mệt mỏi nằm ỳ trên ghế quý phi, đôi xinh đẹp lim dim, nàng hồi tưởng về chuyện hồi chiều, nam chính là nhân vật do chính nàng tạo ra thế mà nàng lại tỏ ra sợ hãi, yếu thế trước hắn. Sau này lỡ đụng trúng nữ chính, thì nàng vẫn yếu thế ư. Không được, nàng nhất định phải dũng cảm lên, chỉ cần không làm gì sai trái nàng sẽ không sợ.
Ninh Bảo Chiêu đi vào thiện phòng ăn cơm cùng mẫu thân và phụ thân. Huynh trưởng Ninh Huân Phong hiện đang là đại tướng quân một vùng ở biên giới, nên không thể đoàn tụ cùng gia đình. Nàng vừa bước vào Ninh Dụ Tri vẫy tay tỏ ý bảo nàng ngồi cạnh mình, ân cần hỏi han
- Chiêu Chiêu đã khoẻ hơn chưa ?
- Con khoẻ hơn nhiều rồi, hồi chiều còn đi dạo phố nữa, rất là vui
Ninh Dụ Tri búng trán nàng dạy dỗ
- Lần sau đừng gây chuyện ngốc nghếch nữa, thân là nữ nhi bảo bối của Vinh quốc công, sao phải hạ mình vì nam nhân ?
- Con biết rồi, hắn không thích con thì thôi, con giờ cũng buông bỏ hắn rồi.
Ninh Dụ Tri thấy nữ nhi hiểu chuyện thì đau lòng, nắm tay nữ nhi an ủi. Bạch Ngọc Âm ôm con gái vào lòng, nhẹ giọng nói
- Mẫu thân sẽ tìm cho con đức lang quân thật tốt
Bữa cơm trôi qua rất vui vẻ khiến nàng ăn đến no căng, nên bây giờ nàng đi qua đi lại trong phủ để tiêu hoá. Nàng ngồi trong đình đọc sách, bản thân nàng rất thích tìm hiểu về thư kinh, đặc biệt là thơ ca và âm nhạc. Ninh Bảo Chiêu chợt trầm tư, linh hồn nàng đang ở đây, vậy thân xác ở thế kỉ 21 đã thế nào rồi, có phải đã đem đi hoả táng hay chôn cất không. Hay là nguyên chủ xuyên thành thân thể của nàng cũng không chừng, nàng ở đây đến bao giờ mới được về, tuy rằng nàng sống trong gia đình quyền quý nhưng luôn nơm nớp lo sợ bản thân sẽ có một ngày bị người ta giết chết. Cuộc sống ở đây cũng không sánh bằng với hiện tại. An nhi thấy nàng hơi buồn thì tới gợi chuyện
- Tiểu thư, gần đến lễ thất tịch rồi, ngoài đường sẽ rất náo nhiệt, người có muốn đi không
Ninh Bảo Chiêu ngước mắt nhìn An nhi rồi lại nhìn Dung nhi. Hai đại nha hoàn bên cạnh Ninh Bảo Chiêu đều là nha hoàn nhất đẳng, tinh thông võ công và y thuật, phụ thân cố ý sắp xếp hai người họ bảo vệ nàng, độ trung thành là tuyệt đối. Ninh Bảo Chiêu nghe thấy lễ hội náo nhiệt liền phấn chấn, tính cách của nàng rất thích những nơi đông đúc, tiệc tùng náo nhiệt. Lễ thất tịch nàng sẽ đi thả hoa đăng, ước cho bản thân sống bình an, không dính dán đến nam nữ chính nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]