Chương trước
Chương sau
Rất nhanh liền đến ngày lễ Thất Tịch, phụ mẫu nàng dành cả ngày hôm nay quấn quýt bên nhau đi hưởng thụ nên nàng ở trong phủ một mình hết đánh đàn, vẽ tranh một nhìn rất chán. Ninh Bảo Chiêu quyết định đi ra ngoài một chuyến, trước khi đi nàng đến từ đường tổ tông vái lạy khi ra ngoài sẽ không gặp nam chính, tránh ảnh hưởng tâm trạng không tốt.

Ninh Bảo Chiêu vận bộ hồng y nhạt, trang điểm nhẹ nhàng nhưng dung nhan vẫn sống động, mang nét ngây thơ dịu dàng và cũng quyến rũ, nàng hài lòng đánh giá bản thân mới thong thả đi ra ngoài, nàng bây giờ muốn vào quán tửu lâu xem kịch, sau đó ra bờ sông chèo thuyền rồi thả đèn hoa đăng. Một kế hoạch thật hoàn mỹ cho hôm nay. Đi trên đường nàng tình cờ bắt gặp Doãn Đông Thần, hắn ôn nhu cúi đầu chào nàng, nàng cũng chào lại đáp lễ

- Ninh tiểu thư đây là muốn đi dạo ?

Ninh Bảo Chiêu vui vẻ đáp lại, kì thật tâm trạng nàng rất tốt

- Đúng vậy, hôm nay là lễ thất tịch, ta ra ngoài xem náo nhiệt. Ta muốn đi xem kịch ở tửu lâu

- Vậy thật trùng hợp, ta cũng có ý định đó, vừa hay ta biết một quán tửu lâu rất lớn, ở đó ca múa, hát kịch đều có hơn nữa rất hay. Không biết Ninh tiểu thư...

Ninh Bảo Chiêu vừa nghe liền muốn đi, nàng cúi đầu cầu xin Doãn Đông Thần

- Vậy huynh dẫn ta đi xem đi, làm ơn

Doãn Đông Thần tất nhiên rất muốn đi cùng nàng, hắn sẵn lòng dẫn nàng đến quán tửu lâu lớn nhất kinh thành, hắn đã đặt trước phòng ở đây, vị trí của bọn họ không cao không thấp, rất dễ nhìn xuống dưới. Ninh Bảo Chiêu cảm thán hắn, ngày lễ đông đúc đặt được chỗ đã khó rồi, huống hồ gì tìm được chỗ tốt như vậy, Ninh Bảo Chiêu ăn bánh xem kịch say sưa, Doãn Đông Thần chăm chú nhìn nàng, thi thoảng mới nhìn xuống phía dưới. Bọn họ đang xem nửa vở kịch thì thấy một nữ nhân đang diễn hí kích bỗng hét lớn "A...A ...A..." rồi lăn đùng ra chết tại chỗ, mắt vẫn còn trợn lên chưa kịp nhắm lại. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh làm Ninh Bảo Chiêu không kịp tiếp thu, khi nàng định hình đã thấy đám đông vây xung quanh sân khấu, nàng cũng mang An nhi và Dung nhi xuống xem tình hình nhưng người rất đông đúc nàng và nha hoàn bị đám người chen lấn khiến bọn họ bị lạc nhau. Nàng đứng ở một góc tửu lâu chán nản, bây giờ phải đi tìm lại hai nha hoàn, tự nhiên một giọng nói lạnh lẽo đằng sau lưng nàng vang lên :

- Là cô à ?



Ninh Bảo Chiêu đánh giá người đối diện, hắn ta thực sự rất cao, nàng chỉ đứng được ngang với hắn, khuôn mặt điển trai, các góc cạnh trên khuôn mặt sắc nét không góc chết. Chỉ là lạnh lùng như băng, nhìn nàng giống như kẻ thù, khí thế của hắn cũng áp đảo nàng. Hình như nàng quen biết người này nhưng hắn là ai thì nàng không biết. Ninh Bảo Chiêu thấy hắn lạnh lùng thì bản thân cũng muốn hơn thua, ngẩng cao mặt lên hỏi

- Chúng ta quen nhau à ?

Nam nhân nhướn mày ngạc nhiên nhưng rất nhanh đã thu lại, từ tốn nói

- Xin lỗi ta nhầm người

Ninh Bảo Chiêu thở phào, may mà thân chủ không quen hắn, hiện giờ nàng không có An nhi cùng Dung nhi ở đây bản thân nàng cũng không biết ứng xử thế nào. Nàng vội chạy đi tìm hai người họ, phải mau chóng tìm ra để tránh phiền phức. Nam nhân vẫn đứng y nguyên một chỗ trầm tư, lúc sau một nam nhân khác phe phẩy cây quạt đi tới, giọng nói châm chọc

- Ai da, Nam Cung Vân Duật, hình như người ta đã quên người kìa. Hay là ta nhìn nhầm, người đó căn bản không phải Ninh Bảo Chiêu?

Nam nhân lạnh lùng đó chính là Nam Cung Vân Duật - Hàn Vũ Vương, còn người bên cạnh chính là bằng hữu của hắn Hà lương, thế tử Vĩnh An hầu phủ. Nam Cung Vân Duật nhìn về hướng nàng vừa đi

- Ngươi không nhầm, nàng ta đúng là Ninh Bảo Chiêu, chỉ là đã đổi phong cách.

Hà Lương đưa quạt che mặt, miệng vẫn châm chọc hắn

- Vậy Ninh Bảo Chiêu dùng tuyệt kĩ gì thu phục ngươi đây ? Lạt mềm buộc chặt ?



Nam Cung Vân Duật xoay người đi lên lầu, vừa đi vừa nói

- Nàng ta giả vờ trước mặt ta ? Với mấy năm đạo hạnh của nàng mà cũng muốn lừa ta ?

Hắn hiện giờ đã tổ chức sinh thần thứ hai lăm, là người trải qua biết bao biến cố, một con nhóc mười bốn tuổi muốn qua mặt hắn. Nằm mơ đi. Có điều, hắn vừa rồi nhìn nét mặt của nàng hình như không quên biết hắn. Thậm chí khi hắn xác nhận không quen nàng, nàng lại vui mừng ? Hắn chỉ mới không gặp Ninh Bảo Chiêu hai tháng, mà nhắc mới nhớ nàng trước đây như cái đuôi nhỏ quấn sau lưng hắn. Khoảng hai tháng kể từ lúc dầm mưa lại không thấy bóng dáng đâu.

Nam Cung Vân Duật vịn lan can trên lầu, ánh mắt nhìn xuống phía dưới đã thấy ngay nàng. Hôm nay nàng ăn mặc đơn giản nhưng dung nhan lại xinh đẹp tuyệt trần, nổi bật trước đám đông, thu hút ánh nhìn với người khác. Điều làm hắn để ý hơn, nàng hiện đang đi với một nam tử khác, còn nói chuyện rất vui vẻ. Hà Lương nương theo ánh mắt của hắn, điệu bộ trở nên hứng thú hơn nữa, giọng nói mỉa mai

- Ái chà chà, hình như Ninh tiểu thư đã có người mới. Ai vậy nhỉ ?

Hắn ghé sát khuôn mặt tối sầm của Nam Cung Vân Duật, châm thêm ngòi lửa

- Đó chẳng phải là con trai trưởng của Lại Bộ Lang Trung, năm ngoái mới đậu thám hoa sao ? Bọn họ một nam một nữ làm gì lúc đêm Thất Tịch này nhỉ

- Kệ họ

Nam Cung Vân Duật tức giận quay vào trong, Hà Lương thấy hắn tức đến sắp bóp nát lan can rồi, thế mà miệng vẫn nói mặc  kệ.

Ninh Bảo Chiêu đi thả đèn hoa đăng, cùng ngắm cảnh bên bờ sông, nói vô số chuyện với Doãn Đông Thần. Nàng công nhận hắn rất biết cách nói chuyện, càng nói càng hợp với nàng. Đêm hôm nay ngoại trừ chuyện hí kịch ra thì mọi thứ đều tốt đẹp, nàng cùng Dung nhi, An nhi về lại phủ
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.