Bạch phu nhân - Bạch Ngọc Âm nghe tin nữ nhi như vậy thì vội lao nhanh vào Sương viện của nàng. Bà lay nàng mấy lần thì Ninh Bảo Chiêu mới hồi thần nhìn bà. Đây hình như là mẫu thân của Ninh Bảo Chiêu nhỉ, bà ấy liên tục hỏi xem nàng có bị sao không, có đau ở đâu không. Ninh Bảo Chiêu đã nói không sao nhưng Bạch Ngọc Âm vẫn chưa yên tâm, vội đỡ nàng về giường, khi đại phu nói nàng vẫn ổn, chỉ cần nghỉ ngơi bà mới yên tâm, lúc này khuôn mặt bà trở nên nghiêm túc trách móc
- Con đã biết sai chưa ? Trời mưa to con chạy ra đường dầm mưa làm gì, mẫu thân đã nói con bao nhiêu lần rồi, con đừng có vì lấy sự thương cảm từ Hàn Vũ Vương mà làm tổn thương đến bản thân.
Ninh Bảo Chiêu ủ rũ mặt mày, lí nhí xin lỗi
- Con biết sai rồi mà
Ninh Bảo Chiêu ngừng lại, Hàn Vũ Vương chẳng phải là nam chính đó sao, nàng ngồi bật dậy, nhìn vào mắt mẫu thân
- Mẫu thân, con không thích Nam Cung Vân Duật nữa
Bạch Ngọc Âm đưa tay sờ trán nàng, còn tưởng nàng bị sốt nên nói sảng. Ninh Bảo Chiêu bất lực nói lại lần nữa để bà tin mình
- Mẫu thân, con cam đoan những gì con nói đều thật lòng. Con không muốn dính líu đến Hàn Vũ Vương nữa.
Bạch Ngọc Âm vẻ mặt nửa tin nửa ngờ, hỏi lại nàng
- Tại sao con lại thay đổi rồi
Ninh Bảo Chiêu liếm môi, nàng cảm thấy nếu nói thật với bà thì chắc rằng bà nghĩ nàng bị ma nhập, vội đem đến cho đạo sĩ nào đó thì thật phiền phức nên bày ra bộ mặt đau khổ như thật tình, đau khổ nói
- Con thấy Hàn Vũ Vương không thích con, thậm chí còn chán ghét con, cho nên con cũng không nên cố chấp, con nên buông bỏ thôi
Bạch Ngọc Âm âu yếm xoa đầu nàng, vui mừng nói
- Cuối cùng con cũng trưởng thành rồi
Bà dặn dò nàng thêm một số chuyện nhưng thấy vẻ mặt ủ dột của nàng bèn bảo nàng nằm xuống nghĩ ngơi, còn dặn dò mọi người không được vào làm phiền. Ninh Bảo Chiêu ngủ không nổi nên xuống giường ngồi trước bàn trang điểm chống cằm nhìn xa xăm, sắp xếp lại nội dung truyện. Ninh Bảo Chiêu thân chủ rất si tình với nam chính Nam Cung Vân Duật, đích trưởng tử của Nhiếp chính vương đương triều, hoàng đệ của hoàng đế Nam Yến quốc - chính là Nam Cung Khâm, nữ phụ năm lần bảy lượt theo đuổi nhưng không được đáp lại, ngược lại nam chính lại si mê nữ chính Quách Tầm Cát, con gái của thương nhân, tuy nhiên cha nữ chính mất sớm, mẹ đau ốm liên miên nên Quách Tầm Cát phải gánh vác tất cả, đi bán hàng rong, tự luyện võ đi bắt tội nhân cho triều đình lĩnh tiền thưởng sống qua ngày.
Cả hai nam nữ chính gặp nhau khi nữ chính đi hành tẩu giang hồ, nam chính bị truy sát, với tấm lòng lương thiện của mình, nữ chính sẽ giúp nam chính, hai người bắt đầu có một mối tình từ đó, cùng nhau trải qua bao nhiêu gian khó, cuối cùng hạnh phúc bên nhau. Còn về phần nàng, ngẫm tới đây Ninh Bảo Chiêu thở dài, nguyên chủ làm rất nhiều việc sai trái vì mong nam chính có thể chú ý đến mình, không ngừng hãm hại nữ chính. Khi nam chính biết được thì khỏi nói, nàng bị đuổi cùng giết tận, phụ thân là Ninh Dụ Tri vì bảo vệ nàng mà bị hắn ta giáng chức, đày đi xứ khác, đại tỷ của nàng là Hoàng hậu Nam Yến quốc đang mang thai nghe tin muội muội gặp chuyện liền sinh non rồi băng huyết qua đời.
Nàng thật sự muốn tát bản thân một cái, nếu biết trước chuyện này nàng đã không viết nhị tiểu thư Vinh quốc công không phải là nữ phụ độc ác rồi. Tình tiết nguyên chủ tắm mưa nàng cũng đề cập tới trong truyện. Xem ra khúc này nam nữ chính chưa gặp mặt, nàng vẫn chưa làm hại nữ chính, chỉ cần sau này tránh hai người họ, đừng dính dáng gì đến thì nàng sẽ sống yên ổn qua ngày. Nàng nhìn hình dáng mới của mình trong gương, trong lòng thầm nghĩ nàng đúng là không bạc đãi nguyên chủ về gia thế lẫn nhan sắc. Nàng sờ khuôn mặt trắng trẻo, làn da mềm mại như em bé tám tháng tuổi, dáng người xinh đẹp yểu điệu, xu lệ mị người, đúng là xinh đẹp động lòng người. Tuy nhiên, nguyên chủ ra ngoài trang điểm dày cộp, y phục hoa lệ lấp lánh thái quá chỉ khiến người khác chương mắt, Ninh Bảo Chiêu mở tủ đồ ra, cất hết những y phục diêm dúa sang một bên, đem những bộ váy xinh đẹp nhẹ nhàng ra. Ninh Bảo Chiêu nàng cũng lớn lên từ tầng lớp thượng lưu, cha mẹ đều là doanh nhân nên nàng biết làm sao để trở thành tiểu thư thực thụ, nàng sẽ không như nguyên chủ vì ba cái tình yêu giẻ rách đó. Nàng muốn vấn tóc lên nhưng tóc của nàng vừa dài vừa dày, nàng cũng không biết kiểu dáng tóc ở đây thế nào nên gọi Dung nhi vào giúp mình. Làm xong nàng thật sự rất tán dương tài nghệ của Dung nhi, đúng là tay nghề rất giỏi, Ninh Bảo Chiêu thay bộ lam y, trang điểm nhẹ nhàng, bây giờ nàng muốn đi tham quan thế giới ở đây thế nào, hơn nữa còn muốn đi chơi để giải toả căng thẳng. Dung nhi muốn đi theo nhưng nàng không chịu, sau đó nàng ta còn kéo An nhi vào năn nỉ nàng, hết cách nàng đành đồng ý. Ba người bước ra dạo phố, Ninh Bảo Chiêu hít thở không khí trong lành không khói bụi của xe hơi, nơi đây thật sự rất tuyệt vời, nàng đi tới đâu cũng ngó nghiêng trái phải như đứa nhà quê lần đầu lên kinh thành, dung nhan của nàng thu hút rất nhiều ánh nhìn si mê của người khác. Dĩ nhiên bọn họ không biết nàng là ai bởi hiện giờ nàng đã đổi phong cách từ lộng lẫy diêm dúa thành giản dị nhẹ nhàng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]