Thấy tôi gật đầu rồi, Mục Vân Sam mới trào nước mắt, cuối cùng cô ta cũng giành thắng lợi trong cuộc chiến dai dẳng này.
Còn tôi, chút áy náy trong lòng cũng tan biến theo nước mắt của đối phương.
Sức ảnh hưởng của Mục Vân Sam lớn thật, cô ta còn xin được giấy nghỉ phép cho tôi trong kì tập quân sự quan trọng như vậy. Chạng vạng tối hôm đó, cô ta đã dẫn tôi rời khỏi trường học.
Lúc đi trên đường, tôi biết tình trạng của cha mẹ Mục Vân Sam càng ngày càng xấu, thậm chí không thể ở lại bệnh viện được nữa nên họ tạm thời đang ở nhà. Tôi hỏi cô ta chi tiết tình huống hiện tại, nhưng đối phương chỉ cắn môi không nói, trong mắt thoáng qua tia sợ hãi.
Điều gì có thể khiến con gái ruột sợ hãi bố mẹ mình?
Khi tôi vừa vào cổng đã nhận ra đáp án là gì, vì chưa vào cửa đã cảm nhận được một tầng âm khí nồng đậm.
Tôi ngăn lại động tác mở cửa của cô ta, nhắm mắt lại, cảm ứng khí xung quanh. Theo như cảm nhận của tôi thì cả nhà cô ta đang bị một màn sương đen bao phủ, khiến nó trông như một đầm nước đọng.
Màn sương đen đó chính là âm khí, nhưng thứ khiến tôi lo lắng hơn là trong âm khí còn mơ hồ có oán khí.
Tuy không nhiều nhưng lại rất tinh thuần, chỉ hơi cảm ứng đã khiến sau lưng tôi đổ mồ hôi lạnh.
Mục Vân Sam nhìn gò má tái nhợt của tôi, lo lắng hỏi: “Cậu không sao chứ?”
Tôi lắc đầu, thở sâu: “Mở cửa đi.”
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-su-lo/497310/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.