🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Máu ở ngón giữa dồi dào dương khí của người sống nhất, dương khi được thu gom mấy ngày gần đây bộc phát vào giây phút này, chỉ trong chớp mắt đã khiến nhiệt độ căn phòng tăng lên. Khi đầu ngón tay của tôi chạm vào trán mẹ Mục Vân Sam, bà ta đau đớn hét lên, ngã xuống đất, chìm vào mê man.
Bố Mục Vân Sam cũng gào thét, thấy ông ta có ý định bứt dây, tôi tiện tay nhấn một cái vào trán ông ta.
Máu ở ngón giữa lần nữa phát huy uy lực của mình, bố Mục Vân Sam cũng ngất đi.
Còn tôi vì tiêu hao quá nhiều dương khí nên mất sức một lúc, có một đôi mắt oán độc hiện ra trong đầu tôi, đăm đăm nhìn tôi rồi dần dần biến mất.
Tôi biết, mình bị ghim rồi.
Bây giờ có muốn rút lui cũng không được nữa.
Đây cũng là nguyên nhân tôi không muốn giúp Mục Vân Sam, vì thật sự quá nguy hiểm. Nhưng đã đến nước này, nghĩ nhiều cũng vô dụng.
Mục Vân Sam hét lên một tiếng, hỏi: “Bố mẹ tôi thế nào rồi?”
Tôi lắc đầu: “Khó nói.”
Sắc mặt Mục Vân Sam trắng bệch, vươn tay đỡ bố mẹ ngất trên đất. Tôi lắc đầu bảo: “Đừng chạm vào họ, họ chưa thể tỉnh ngay được đâu, tìm chỗ nào yên tĩnh, chúng ta nói chuyện.”

Cô ta gật đầu, nhìn lại thêm lần nữa rồi mới đóng cửa dẫn tôi ra phòng khách.
Mục Vân Sam pha một ly trà, đặt trước mặt tôi: “Cậu muốn hỏi gì cứ nói.”
Tôi nhấp một ngụm trà không rõ là vị gì, một lúc lâu sau mới hỏi: “Rốt cục tại sao bố mẹ cô lại biến thành như thế này?”
Sau khi trầm ngâm một lúc, Mục Vân Sam mới chậm rãi trả lời: “Cụ thể thì tôi cũng không rõ lắm, một tháng trước, bố tôi nhận lời mời cùng người ta đến một nơi hẻo lánh ở Lĩnh Nam, nghe nói chỗ đó có cơ hội làm ăn lớn. Bố tôi đi liền bảy ngày, giữa chừng cũng không liên lạc về, sau khi trở về thì mang theo rất nhiều đồ cổ. Vì lúc đó tôi không ở nhà nên không rõ rốt cuộc chúng là những thứ gì, chỉ biết là có rất nhiều đồ ngọc. Trừ Ngọc Quan Âm ông tặng cho tôi, còn hơn mười món đồ nhỏ bằng ngọc, ông tặng hết cho người thân bạn bè.”
Tôi bảo đối phương mang chúng ra cho tôi xem, cô ta cầm ra một cái hộp nhỏ, bên trong có hơn mười trang sức bằng ngọc. Có Ngọc Quan Âm, Ngọc Phật các loại, không tinh xảo lắm nhưng chất liệu ngọc rất tốt nên chắc rất giá trị.
Tôi cầm Ngọc Quan Âm mà Mục Vân Sam đeo ngày hôm đó, nhẹ nhàng vuốt ve, quả nhiên, cảm giác tôi nhận thấy trên xe lửa là đúng. Ngọc Quan Âm này có chứa âm khí, nhưng khác với pháp khí tiền xu của tôi, âm khí trong này là âm khí bị nhiễm về sau. Nói cách khác, đống đồ ngọc này nhiều khả năng là được bố của Mục Vân Sam mang ra từ một chỗ có âm khí rất nồng đậm.
Tôi nhắm mắt cẩn thận cảm nhận, một sợi oán khí mỏng bám quanh Ngọc Quan Âm, hình như nó chứa sức mạnh nguyền rủa, người nào cầm đồ ngọc này thì e là số mệnh sẽ bị tổn hại.
Sau khi bố Mục Vân Sam trở về không lâu thì đổ bệnh, ban đầu chỉ là tình trạng nói mê sảng, tâm trạng bồn chồn, rồi dần chuyển thành nóng nảy hay đập đồ đạc, đánh người, tấn công người khác. Thậm chí có một lần suýt nữa bóp chết người giúp việc, khi đó ông mới cho người ta nghỉ việc, nên lâu rồi không còn người quét tước nhà cửa.
Sau khi Mục Vân Sam về nhà, tình trạng của bố mình càng quỷ dị hơn, rồi dần dần ông trở thành một người vô cùng lạ lẫm, không chỉ tấn công người khác mà còn tự làm mình bị thương. Đêm khuya ông ta dùng dao nhỏ cắt thịt mình, sau khi đưa đến bệnh viện còn suýt cắn chết y tá, nên mới bị bệnh viện trả về.
Tôi đã hiểu rõ tình hình hiện tại, hít sâu một hơi nói: “E là bố cô chọc phải lệ quỷ rồi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.