Trần Nại đúng là mồm quạ đen, tôi nổi tiếng thật rồi, cực kỳ nổi tiếng luôn. Có người viết bài trên diễn đàn của trường, nói Vân mỹ nhân đã là danh hoa có chủ, nhưng chủ nhân của đóa hoa lại chỉ là một tên sinh viên năm nhất non choẹt.
Ngày hôm sau, có mấy chục sinh viên nam đến xem chúng tôi huấn luyện quân sự, trợn trừng con mắt không phục nhìn tôi. Ý nghĩa của cái nhìn đó rất dễ hiểu, người như mày có tài đức gì mà chinh phục được Vân mỹ nhân?
Một lát sau Mục Vân Sam lại đưa canh đến, lần này còn quá đáng hơn, tất cả người trong lớp, cả huấn luyện viên cũng có. Cuối cùng, đến huấn luyện viên cũng giơ ngón cái với tôi, bảo: “Tên nhãi này may mắn thật!”
Tôi biết rõ đó là kế sách của Mục Vân sam, nhưng chẳng có cách nào hóa giải được, người ta một không đánh ta, hai không đánh tôi, tươi cười đến tặng canh đậu xanh. Tôi có thể không uống, nhưng có thể ngăn người khác uống được chắc?
Có nhiều người còn âm thầm đến tìm tôi nói cảm ơn nữa kìa.
Bọn họ biết rõ, nếu không có tôi, không đời nào Mục Vân Sam lại đến tặng canh đậu xanh cả.
Điều duy nhất tôi có thể làm chỉ là không uống, không để ý đến cô ta mà thôi.
Nhưng lại có post mới trên diễn đàn, không phải Vân mỹ nhân đang yêu đương, mà cô ấy đang theo đuổi người ta!
Trong bài post đó còn có ảnh đính kèm, là ảnh Mục Vân Sam đang cười còn tôi thì thờ ơ, không biết tên khốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-su-lo/497309/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.