Editor: Điềm
Đêm giao thừa vô cùng ấm áp chỉ có ở nhà, ngoài đường lại là một cảnh tượng khác. Mùa đông ấm hơn không còn tuyết, nhưng từng đợt không khí lạnh vẫn tràn về, gió bắc thổi mạnh, hàng cây khô hai bên đường tạo ra âm thanh xào xạc tiêu điều.
Trương Huyền vừa chạy ra đã bị luồng gió lạnh thổi lảo đảo, ánh đèn đường mờ nhạt xa xăm, con đường yên tĩnh chỉ có tiếng bước chân vội vàng của bọn họ, cậu muốn nhắc Niếp Hành Phong dùng pháp lực chuyển dịch, chạy lên trước mấy bước liền bắt được tay anh.
“Chúng ta có thể đến đó ngay lập tức, nhưng em chắc chắn cảm giác của Tiết Đồng là đúng sao?”
Nghe lời nói bình tĩnh của Niếp Hành Phong, Trương Huyền bỗng nhiên ngẩn ra, hiểu ý.
Mọi chuyện xảy ra quá trùng hợp, như cái bẫy giăng sẵn chỉ chờ họ nhảy vào, hồn phách Bùi Thiếu Ngôn có thật sự đến viện an dưỡng khu Tây không, không ai biết, nên dọc đường đều có khả năng tìm thấy hồn phách của cậu, nếu bọn họ đi đường tắt có lẽ sẽ bị bỏ qua, hơn nữa, công lực Tiết Đồng bây giờ chỉ sợ không thể thuấn gian chuyển di được.
Nhưng dù là vậy cũng có thể lái xe mà, nhất thiết cứ phải chạy bộ vậy à?
Trương Huyền chưa kịp ý kiến cái gì đã bị Niếp Hành Phong kéo lấy chạy tiếp, Hamburger bay ở phía sau, nó thật sự không muốn nhúng tay vào phiền phức của bọn họ, nhưng trong người có khế ước, thân bất do kỷ* đành phải đuổi kịp.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-su-chap-vi-phan-2/3248180/quyen-8-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.