Editor: Điềm
Trương Huyền đến viện an dưỡng một cách suôn sẻ, chẳng qua lúc đáp đất chân đột nhiên mất lực, đứng không vững một cái liền ngã nhào xuống sàn cực kỳ mất hình tượng.
Xung quanh rất yên tĩnh, ngẩng đầu mới biết cậu đang nằm trên một đoạn hành lang dài, nhìn qua chắc là hành lang viện an dưỡng, cậu bò dậy xoa xoa đầu gối hơi đau, lẩm bẩm: “Ông nội ấy chứ lừa với chả gạt, tưởng dấu thật thật giả giả dễ lắm hả?”
Lúc đứng lên lồng ngực chợt nhói, Trương Huyền thở hồng hộc tựa vào tường đỡ, toàn thân vô cùng khó chịu, trán đã lấm tấm đầy mồ hôi, cậu biết đó là hậu quả việc vận công quá sức.
Bị Tê nhận đâm một đòn chí mạng, bây giờ lượng pháp lực cậu có thể sử dụng được rất ít, trên thực tế trước khi gặp lại Niếp Hành Phong, linh lực của cậu đang cạn dần, không có anh cậu không thể nâng cao linh lực nhanh như vậy. Nhưng cao đến mấy cũng có giới hạn, dùng quá nhiều linh lực điều khiển Thần khí biến cậu thành cái dạng này đây, cả người đều vô lực rồi. Nghỉ ngơi nửa ngày cậu mới thấy may mắn, Niếp Hành Phong mà đi cùng cậu thấy thế còn không phun lửa sao.
Trương Huyền im lặng đứng trong bóng tối một lát, cảm giác thể lực dần hồi phục rồi liền men hành lang lần theo giác quan thứ sáu.
Tòa nhà này hình như là phòng bệnh Tiểu An, hành lang thực tối, khắp nơi là mùi khói sau vụ hỏa hoạn, thi thoảng gió lạnh thổi qua đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-su-chap-vi-phan-2/3248181/quyen-8-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.