Trên cầu thang không có ai, Trương Huyền thử đi lên thăm dò, liền thấy một bóng đen
tức tốc bỏ chạy, cái này căn bản là giấu đầu lòi đuôi, Trương Huyền không chút nghĩ
ngợi, lập tức đuổi theo, vụ gài bom của Lý Hưởng lần trước đã quá náo động rồi, nếu
như có người hành động y như vậy lần nữa, cái tòa nhà này sớm muộn gì cũng phải
phá bỏ chuyển cục cảnh sát đi chỗ khác.
Bóng đen phát hiện Trương Huyền đuổi kịp, tăng tốc nhanh hơn, Trương Huyền theo
sát không tha, leo liên tiếp mấy tầng, chỉ thấy người trước mắt nhoáng một cái, mục
tiêu đã biến mất không thấy đâu, cầu thang thoát hiểm cách văn phòng nội bộ một
khoảng cách, bốn phía rất yên tĩnh, cậu chỉ nghe thấy tiếng thở của chính mình.
Trương Huyền không dám khinh thường, ngừng thở xem xét xung quanh, lập tức đẩy
cánh cửa cầu thang thoát hiểm bên cạnh, phía trước là hành lang thẳng tắp, nhìn qua
không thấy ai, cậu không chịu buông tha, lại từ từ tiến về phía trước, chợt nghe sau
đầu có tiếng gió, một vật nặng lao đến, cậu vội nghiêng người tránh né.
Tấn công Trương Huyền là một cây đoản côn màu đen, người đàn ông kia thấy thất bại,
cổ tay chuyển một cái, quét ngang qua, hắn tấn công rất nhanh, thân mình cũng lửng lơ
bất định, Trương Huyền giao thủ với hắn vài chiêu nhưng trước sau như một vẫn không
thấy rõ mặt của hắn, chỉ cảm thấy có một luồng gió đen lưu chuyển quanh mình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-su-chap-vi-phan-2/3248167/quyen-7-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.