Trong không gian kín bưng, một thiếu niên tóc trắng áo trắng đang múa đao, song đao
bay lượn giao nhau, mũi đao sáng lóe, mỗi đao hạ xuống, không khí xung quanh như bị
luồng khí lạnh xé toạc, không gian vốn không lớn bị lưỡi đao vô hình cắt thành từng
mảnh nhỏ, không lâu sau, mũi đao hướng về phía cửa sắt, khí thế sắc bén, đủ để chém
cái cửa kia thành mấy khúc, nhưng ngay lúc đó thiếu niên lại chuyển hướng, ánh đao
sượt qua khung cửa.
"Nghệ, Nghệ."
Hình như có ai đó đang gọi nó, Nghệ chau mày, nó ghét nhất là bị người ta quấy rầy lúc
đang luyện công đó, mũi đao động đậy, đang định tung ra sát chiêu thì cảm giác được
có gì đó sai sai, người gọi nó là Nghệ chỉ có bạn bè, đặc biệt là cái giọng này nghe
quen tai cực kỳ.
Nghệ thu đao lại, quay đầu quan sát chung quanh, rất nhanh đã phát hiện có một dáng
người lơ lửng đang đứng trong góc mỉm cười nhìn nó, là Nhược Diệp, Nghệ lập tức
chạy tới, nhưng đương lúc định ôm thì cái ôm của nó xuyên thẳng qua.
"Hở?" Nghệ nghiêng đầu, phát hiện ra đó cũng không phải là thực thể của Nhược Diệp,
kết giới của Ngao Kiếm rất lợi hại, bằng công lực của Nhược Diệp không thể nào xông
vào được.
"Đây là thiên hồn của ta." Thấy Nghệ ngây người, Nhược Diệp mỉm cười nói.
Thiên hồn là tinh thần của một người, trong ba hồn, hai hồn thiên địa thường ở bên
ngoài cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-su-chap-vi-phan-2/3248166/quyen-7-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.