Niếp Hành Phong đi vào phòng làm việc của chủ tịch, Niếp Dực đang ngồi bên trong,
lật xem văn kiện trên bàn, vẻ mặt ông cụ rất lạnh nhạt, hoàn toàn không thể nhìn ra
rằng ông vừa tham gia vào cuộc họp khẩn cấp quyết định sự tồn vong của công ty.
"Xin lỗi, ông nội." Niếp Hành Phong đi tới, chầm chậm nói.
Với Niếp Dực, Niếp Hành Phong cảm thấy vô cùng áy náy, ông nội đã lớn tuổi rồi, ở
tuổi này những người già khác đã con cháu đầy nhà, hưởng thụ những ngày an nhàn
vui vẻ, chứ không phải trấn trụ ở công ty, thay mình ngăn cản những mũi tên bắn lén từ
khắp mọi phía, anh nợ ông nội nhiều lắm.
"Đối với một chiến binh, nơi tốt nhất để họ thể hiện giá trị sinh tồn của mình chính là
chiến trường, chẳng phải sao?" Niếp Dực đặt văn kiện xuống, mỉm cười nhìn anh, "Cứ
mãi núp trong nhà trồng hoa câu cá, xương khớp rỉ sét cả rồi, khó lắm mới có cơ hội,
ông đương nhiên phải ra xem chứ."
"Thế nhưng Ngao Kiếm không phải người bình thường, vài vị cổ đông bị hắn cưỡng ép
bán cổ phần nên mới xảy ra chuyện." Niếp Hành Phong vẻ mặt sầu lo.
Nếu như chỉ đơn thuần là thương trường đấu đá, anh sẽ không lo cho ông nội, nhưng
Ngao Kiếm không phải con người, thậm chí không phải ma quỷ tầm thường, hơn nữa
bên cạnh hắn còn có tên biến thái Lý Hưởng kia, ông nội không thể nào làm đối thủ của
Ngao Kiếm được,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-su-chap-vi-phan-2/3248161/quyen-7-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.