Trương Huyền bị tiếng chuông đồng hồ báo thức đáng ghét gọi dậy, không biết kềm
chế mà phóng túng dẫn đến hậu quả là đang vùi mình vào trong chăn nệm mềm mại,
đến đầu ngón tay út cũng lười cử động, cái đồng hồ hình chiêu tài miêu ở đầu giường
vẫn liên lục gào thét, mỗi năm phút đồng hồ sẽ tự động reo lại, cậu thật sự đã nhịn hết
nổi nữa, đưa tay lấy nó nhấn vào trong chăn, thế là tiếng chuông biến thành tiếng đĩa
CD bị hư rầu rĩ.
Ngoài cửa sổ hình như trời đang mưa, trời mưa lâm râm, vào mùa này thì quả là rất
đáng ngạc nhiên, kéo rèm cửa sổ ra, ánh sáng trong phòng ngủ rất yếu ớt, nhưng mà
theo như thời gian trên đồng hồ treo tường thì giờ này đã không còn sớm.
Trương Huyền vò đầu, không nhớ nổi tối hôm qua mình được chiêu tài miêu bế về
phòng ngủ như thế nào, nhưng sự chăm sóc chu đáo sau lúc tình cảm mãnh liệt thế
này cậu cực kì thích, Niếp Hành Phong là một người yêu rất tốt, anh vĩnh viễn đều để ý
đến tâm tình của mình, Trương Huyền ảo não bứt tóc, cảm giác tuyên thệ trong quá
khứ của mình càng lúc càng xa vời, chính mình từng thề trong tương lai không xa sẽ
trở mình.
Chủ tịch anh quá dịu dàng, như vậy là rất không có nguyên tắc biết không!
Cậu tự gào thét trong lòng, đứng lên, lắc lư đi xuống lầu.
Trong phòng ăn tỏa ra mùi thơm thức ăn, Niếp Hành Phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-su-chap-vi-phan-2/3248160/quyen-7-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.