Trời xui đất khiến Trương Huyền không có cơ hội thể hiện tài nghệ nấu nướng, bọn họ
mua thức ăn về đến nhà, vừa bước vào cửa đã nghe bên trong có tiếng nói, không lâu
sau, một con mèo mun dùng tốc độ nhanh nhất phóng ra phòng khách, ngay sau đó là
Hoắc Ly, thấy bọn họ, cưỡi gió đạp mây lao đến, tặng Trương Huyền một cái ôm nồng
cháy, hai tay Trương Huyền đều bận xách mấy túi đồ, bị tiểu hồ ly đụng trúng phải lùi
về sau mấy bước.
"Mấy đứa sao lại về đây?" Lúc trước ông nội bảo muốn ở cạnh Hoắc Ly, thế là Hoắc Ly
đắt theo Tiểu Bạch về Niếp trạch ở, vốn định ở luôn bên ấy đến qua Tết.
"Ông nội nói các anh gặp phiền phức, bảo chúng em về xem giúp được gì thì giúp?"
"Giúp đỡ? Em á?"
Trương Huyền đặt túi đựng đồ xuống, nhấc cổ áo của Hoắc Ly lên cười to, không phải
là cậu coi thường Hoắc Ly, thật sự là con tiểu hồ ly này trừ tài nấu nướng ra, cái gì
cũng ở mức thường thường bậc trung, Niếp Hành Phong lại hết sức cảm động, ông nội
sợ mình gặp chuyện gì ngoài ý muốn, lập đức bảo bọn Tiểu Bạch về giúp đỡ, hoàn
toàn không để tâm đến an nguy của bản thân, hi vọng Nhan Khai ở lại có thể chăm sóc
thật tốt cho ông nội và Duệ Đình.
"Đại ca anh coi thường người ta quá đáng!" Bị xem thường, Hoắc Ly trừng đôi mắt to,
rất uất ức nhìn cậu.
"Động vật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-su-chap-vi-phan-2/3248162/quyen-7-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.