Mặc dù là Trương Huyền đề nghị đi dạo phố, nhưng trên thực tế người lái xe là Niếp
Hành Phong. Anh biết Trương Huyền có tâm sự, ra ngoài hoạt động chỉ là kiếm cớ, cho
nên mới cố ý lái xe đi xa một chút hóng gió.
"Vũ khí đó của Tần Chiếu rất lợi hại đúng không, em dám khinh thường mang đi tặng
sao?" Vừa lái xe Niếp Hành Phong vừa tranh thủ trêu ghẹo Trương Huyền.
"Lợi hại hơn nữa cũng vậy thôi, nhưng kỳ thực tôi vẫn luôn do dự có nên tặng cho hai
người đó hay không."
"Hửm?"
"Thiên phú đạo thuật của Giovanni rất cao, lại khăng khăng chỉ muốn báo thù Lý Hưởng,
có vũ khí lợi hại trong tay thì phần thắng sẽ lớn hơn được chút, nhưng, ở một số điểm
cá tính của cậu ta y hệt Lý Hưởng, tôi lo cậu ta học đạo thuật chỉ vì cái lợi trước mặt,
tương lai sẽ trở thành một Lý Hưởng khác."
"Sẽ không đâu." Hiếm khi thấy Trương Huyền lo âu không đâu, Niếp Hành Phong buồn
cười vỗ chân cậu, an ủi: "Bên cạnh Lý Hưởng không có người chỉ đường đúng đắn cho
hắn nhưng bên cạnh Giovanni thì có."
"Nói cũng đúng."
Nghĩ đến khi Ngụy Chính Nghĩa bởi vì lo lắng cho bọn họ, không do dự lao ra khỏi kết
giới, Trương Huyền mỉm cười. Tên cảnh sát Chính Nghĩa kia quả thật ngốc nghếch,
nhưng Giovanni lại càng ngốc hơn, biết rõ có nguy hiểm vẫn liều theo Ngụy Chính
Nghĩa, nếu không phải thấy hai tên đồ đệ này hiếu thuận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-su-chap-vi-phan-2/3248145/quyen-6-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.