Tiếng còi xe cứu hỏa dần lại gần, Trương Huyền nhảy dựng lên, chạy đến trước cửa
cục cảnh sát, vừa lúc có người từ bên trong lao ra, mặc đồng phục cảnh sát, thấy bọn
họ liền kêu to: "Ở lại trong tòa nhà là nguy hiểm lắm, chạy nhanh đi!"
Ngay sau đó lại có người khác lục tục chạy ra, đều là những người trước đó vừa tấn
công bọn họ, thời hạn đã hết, tác dụng của nước tro cốt bị vô hiệu hóa, cảnh sát được
tiếng nổ đánh thức. Lửa tuy dữ dội nhưng may thay ông trời có mắt, cho trời mưa xối
xả, cho nên tai họa sẽ không quá nghiêm trọng, Trương Huyền còn muốn ở lại xem náo
nhiệt, bị Niếp Hành Phong kéo đi, khẽ nói: "Trước rời khỏi chỗ này đã."
Xe cứu hỏa đã đến, thừa lúc mọi người chữa cháy, hiện trường lâm vào hỗn loạn, Niếp
Hành Phong dẫn bọn họ lén trốn đi, chưa đến bãi đậu xe đã thấy một chiếc xe màu đen
có rèm che từ trước mặt phi đến, dừng ngay cạnh cả bọn, cửa xe lập tức mở ra, Nghệ
trong bộ dạng thiếu niên ngồi ở ghế tài xế kêu lên: "Mau lên xe đi."
Bốn người lập tức leo lên, con âm ưng tổ bố hình như cũng muốn quá giang xe, lại bị
Trương Huyền sập cửa vào mặt chặn lại, nhốt nó ở ngoài, Nghệ ngay tức khắc đạp
chân ga lái xe đi, sau khi đã chạy được một quãng, Ngụy Chính Nghĩa bỗng dưng hô:
"Tôi là cảnh sát mà, sao phải chạy trốn cùng mấy người?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-su-chap-vi-phan-2/3248144/quyen-6-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.