Bình nguyên Hỏa Nguc.
Đâu đó trong một căn phòng tại Ốc Đảo Tử Thần.
“Đối ẩm.”
Nhất Đẳng lên tiếng.
“Chỉ có ông là vẫn dùng hai từ này.”
Trấn Bình cười.
“Quả thật không hổ danh là Nhất Đẳng Nhân Gian. Kẻ trên vạn người. Phong thái cùng hành động khác xa năm xưa.”
Trấn Bình khẽ nói.
“Ta vẫn như vậy. Chỉ là thời thế thay đổi mà thôi.”
Nhất Đẳng phì cười.
Trấn bình nghe thế cũng gật đầu. Liền đó hỏi.
“Nghe nói ông tiến quân công phá Thành Đông. Sao lại rảnh rổi đến chỗ ta như vậy?.”
“Chuyện này ta đã có sắp xếp. Ông không cần bận tâm.”
Nhất Đẳng nhìn ông ta.
Trấn bình xua tay.
“Hừm. Thế ông lấy danh nghĩa gì mà công phá tòa thành ấy. Ông không nhớ rằng những người ấy là hậu nhân hoàng tộc. Hậu nhân của những người mà ông lật đổ. Ông muốn đuổi cùng giết tận ư?.”
Nhất đẳng im lặng.
Ông ta nhìn Trấn Bình.
“Chưa có kẻ nào nói với ta những lời ấy mà toàn mạng.”
“Ông dọa ta đấy à.?”
Trấn Bình nhìn Nhất Đẳng không mấy sợ hãi. Trái lại còn có ý khiêu khích.
“Ta nào dám. Đe dọa một người sử dụng Hắc Thuật. Ta không dám.”
Trấn Bình cười sau câu nói ấy.
“Vậy ra ông đã biết.?”
Nhất Đẳng gật đầu.
“Ông tới đây là vì nó?.”
Trấn Bình hỏi và ông ta lại gật đầu.
“Quả thật. Nếu như ta không tìm thấy nó thì chắc chẳng bao giờ gặp lại được cố nhân. Âu thì cũng là duyên số.”
“Cố nhân mà ông nói có chăng là…”
Nhất Đẳng lúc này cũng tò mò về người mà Trấn Bình nhắc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-quoc-huyen-ngoc/739345/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.