Bình nguyên Hỏa Ngục.
Chỉ mới một ngày một đêm mà con người được mệnh danh là Nhất Đẳng Nhân Gian đã di chuyển đến gần ốc đảo một cách không thể tưởng tượng được.
Khách bộ hành bình thường muốn xuất phát từ Tường Thành Vĩnh Cửu đến ốc đảo cũng phải mất bảy tám ngày đường.
Ấy vậy mà giờ đây, trước mặt ông ta là ốc đảo.
Không thể biết được ông ta đã làm cách nào để có thể đi nhanh đến như vậy.
Đứng trên đồi cao.
Ông ta trầm ngâm.
Hướng tầm mắt bao quát hết khu vực này.
Quả thật thiên đường là đây chứ đâu.
Nhìn khách bộ hành vui vẻ di chuyển, bấc giác ông ta mỉm cười.
Hiện tượng lạ kỳ mấy hôm nay đã khiến nơi đây không ngừng biến đổi.
Quả là điều lạ vạn năm hiếm thấy.
Ông ta hít một hơi sâu rồi cất bước về phía ấy.
…
Ba mươi dặm ngoài rừng Bão Tố.
Thế Vinh đang ngồi tựa lưng vào một gốc cây đã bị chặt sát rễ.
Gốc cây này trước kia là một phần của khu rừng.
Kể từ lúc đại quân tới đây thì khu rừng đã bị đốn chặt không biết bao nhiêu là cây.
Gốc cây này khá to và nhẵn.
Vì thế việc tựa lưng vào nó khiến Thế Vinh cảm thấy thoải mái.
Cầm bình rượu trên tay, anh ta nhìn ngắm khu rừng.
Chim chóc bay khắp nơi. Tiếng hót trong veo thỉnh thoảng lại văng vẳng đâu đây.
Thế Vinh uống một hơi dài.
Rồi cười.
Không biết cười vì điều gì.
Lại uống, rồi lại cười.
Thỉnh thoảng cậu ta gục xuống như thể say không thể tỉnh.
Mới chỉ mờ sáng mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-quoc-huyen-ngoc/739344/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.