Đế Quốc Kim Ngọc. Thành Đông. Điện Linh Bàn. Một căn phòng nhỏ. “Hơ.” Thiên Bảo giật mình tỉnh giấc. Anh ta nhìn xung quanh và lập tức ngồi dậy. Không biết bản thân đã ngủ bao lâu nhưng lúc này anh ta không suy nghĩ nhiều về điều ấy. Điều anh ta quan tâm lúc này là Tiểu Tuyết. “Nàng đang ở đâu.” Anh ta khẽ thì thầm. Vội vã leo xuống giường, đầu óc có hơi choáng váng. Anh ta lắc lắc nhẹ đầu để tính táo. Bất chợt anh ta nhìn thấy một thanh niên đang ngồi đó, trước mặt mình cạnh bên một chiếc bàn chứa đầy thức ăn. Thanh niên này nhìn thiên bảo rồi bật thốt. “Tỉnh rồi à?” Thiên Bảo khá tò mò về người này cũng như nơi đây. Trong lòng có ý đề phòng, anh ta không trả lời câu hỏi của thanh niên kia mà hỏi lại. “Đây là đâu?” Thiên Bảo nhìn người này bằng ánh mắt đa nghi. Người này hiểu điều ấy. Thế nên chỉ nói nhẹ. “Thành Đông” “Thành đông ư?” Thiên Bảo giật mình. Anh ta không ngờ mình đang ở đây. “Đúng” Người này gật đầu sau câu hỏi của Thiên Bảo. “Sao ta lại ở đây, còn cô gái đi cùng ta đang ở đâu?” Thiên Bảo hỏi. Người này cười nhẹ. Từ nãy giờ người này vẫn chỉ nhìn vào ngực Thiên Bảo, dường như người này nhận ra gì đó. “Cô ấy an toàn bên phòng kế bên.” “Ngươi chưa trả lời ta. Sao ta lại ở đây.?” Thiên Bảo được thế làm tới sau câu trả lời. “Ta mới là người hỏi mới đúng.” Người này đột ngột đanh giọng. Không khí trở nên nặng nề. “Sao?” Thiên Bảo tò mò. “Thực sự anh là ai? Tại sao trong tờ trát truy nã lại mô tả anh là người Thành Đông. Mục đích của anh là gì?” Người này khẽ hỏi vài câu hỏi “Ta là ai ư? Ngươi không cần biết.” Thiên Bảo có ý khinh thường người này. Cũng đúng thôi, với khả năng sử dụng pháp thuật hiện giờ của anh ta cũng đủ khiến anh ta khinh thường kẻ khác. “Hà hà. Quả thật có khí khái.” Người này chỉ cười sau khi Thiên Bảo nhìn mình bằng ánh mắt khinh thường. “Tại sao ngươi lại bắt ta?” Thiên Bảo hỏi. “Hừm… ta cứu mi đấy.” Người này đáp. “Cứu?” Thiên Bảo tò mò. “Nếu như em ta không đưa ngươi đến đây thì chắc giờ này ngươi đã nằm trong nghĩa địa rồi. Tầm Bảo hội đưa một cái giá khá hời cho cái đầu ngươi đấy.” Người này nhếch môi. “Tầm bảo hội ư?” Thiên bảo khá là tò mò. Thế nhưng vẫn không quên hỏi. “Vậy ngươi là ai?” “Ta là ai ư, ha ha, ta là cái người mà thiên hạ gọi là Bắc Thành Hộ Pháp.” Người này đứng dậy. Thiên Bảo thoáng ngạc nhiên. Việc chạm trán một Hộ Pháp của Kim Ngọc đối với anh ta lúc này là không nên. Từ lúc đặt chân tới nay, anh ta cũng đã nghe khá nhiều danh tiếng của họ. Vì thế anh ta có phần dè chừng, không còn chủ quan mà khinh địch. “Ra vậy.” Thiên Bảo gật đầu tỏ rõ thái độ hiểu ý Trọng Sinh cười. “Có thật anh đã giết con trai của Thành Chủ Tầm Bảo hội?” Trọng Sinh tò mò hỏi nhỏ. Thiên Bảo khẽ gật đầu. Thế nhưng cũng không quên phân trần “Chỉ là sơ ý.” “Thế giờ anh tính làm gì, chủ nhân của Linh Quang.” Trọng Sinh cười và nhìn vào ngực Thiên Bảo. Thiên bảo giật thót. Anh ta không ngờ người này lại biết được việc mình đang nắm giữ Cổ xu. Không khỏi đề phòng ý đồ thực sự của người này. Việc Cổ xu thường xuyên biến động đã khiến anh ta khó khăn trong việc điều khiển, ít nhiều là vậy. Nhất là những lúc Tiểu Tuyết cạnh bên. Dường như nó có cảm ứng với nàng ta. Nhưng điều này Thiên Bảo cũng không để ý nhiều. Thiên Bảo suy nghĩ. Nhận ra thanh niên này không có ý giao thủ nên cũng từ từ hạ giọng. “Đa tạ đã cứu mạng. Nếu như không có việc gì liên quan đến ta thì ta xin phép rời khỏi nơi này. Tuyệt nhiên không làm ảnh hưởng.” Trọng sinh trầm ngâm. Quả thật việc người này che giấu linh lực khiến anh ta tò mò, thêm nữa với khẩu khí này thì có lẽ anh ta cũng thuộc lớp nhân tài tinh anh của thời đại này. Trọng sinh bật cười. “Có lẽ giờ anh có đi cũng đã muộn rồi.” “Muộn. Là sao?” Thiên Bảo nghi ngờ câu nói này. Trọng Sinh thấy vậy liền trả lời. “Xung quanh tòa thành này đã hoàn toàn bị bao vây bởi hai mươi nghìn quân của Nhất Đẳng Nhân Gian. Kể từ sáng nay thì đã nội bất xuất ngoại bất nhập rồi.” Thiên bảo khẽ giật ánh mắt. “Sao lại dính vào hoàn cảnh này cơ chứ.” Anh ta tự nhủ. Loạt vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan giữa một cuộc chiến không mong muốn. Thiên Bảo khẽ lắc đầu ngao ngán. “Chỉ nay mai thôi thì họ sẽ công thành. E rằng anh chẳng còn nơi nào để mà đi nữa.” Trọng Sinh thở dài, ngồi xuống. Cố tỏ vẻ thất vọng. “Thế giờ phải làm sao?.” Thiên Bảo thấy thế hỏi lại. Dường như chỉ đợi câu hỏi này. Trọng Sinh lập tức đứng dậy, tiến đến gần Thiên Bảo. “Ta thấy anh cũng là một trong những nhân tài. Nếu như không chê thì hãy cùng ta vượt qua trận chiến này. Ý anh như thế nào?.” Thiên Bảo nhận ra ý đồ của người này, anh ta chần chừ, suy nghĩ hồi lâu rồi lên tiếng. “Ta e rằng khó mà thực hiện. Ta chưa từng trải qua chiến tranh thế nên…” “Không sao. Việc anh nắm giữ sức mạnh của Cổ xu thì cũng đã có thể một địch trăm rồi. Huống hồ gì ta thấy linh lực của anh không hề thấp. Chỉ cần chúng ta cầm cự đủ thời gian thì chẳng bao lâu quân của Nhất Đẳng sẽ tự diệt mà thôi.” Trọng Sinh nhìn Thiên Bảo. Thiên Bảo hơi đa nghi nhưng lúc này cũng không biết phải làm gì nên đành gật nhẹ đầu cho qua chuyện. Đợi sau này tìm cách khác. Trọng sinh thấy thế liền bật cười. Dường như mục đích đã thành. “Vậy nhé. Ta cáo từ.” Rời khỏi căn phòng. Trọng sinh khép cửa. Liền đó tiến về điện Linh Bàn mà đi. Anh ta nở một nụ cười bí hiểm. Còn lại một mình. Thiên bảo thầm tự trách. “Sao lại để dính vào hoàn cảnh này cơ chứ. Chiến tranh chứ ít gì” Cậu ta đập đập trán. Nghĩ ngợi gì đó rồi mở bung cánh cửa. Nhìn ra bên ngoài. Xa xa đằng sau khu rừng. Ánh lửa bập bùng sáng rực trời. Nơi ấy, một biển người đang đóng quân. … Trung tâm Điện Linh Bàn. Trọng Sinh đi vào. Ở đó có hai người đang chờ sẵn. Đó là Trọng Bảo và Ngọc Mai. “Sao rồi.?” Trọng Bảo hỏi khi thấy anh trai mình tiến vào. “Đã đồng ý trợ lực.” Trọng sinh nói và tiến đến một tảng đá được chạm khắc thành hình dáng của một chiếc ghế ngồi. Sau đó anh ta lấy trong người ra một đồng xu. Rồi đặt vào trung tâm chiếc ghế ấy. Tại nơi ấy có một vệt lõm vừa đủ cho kích thước của đồng xu. Đâu vào đấy. Anh ta dụng lực. Đồng xu hằn lên vài cổ ngữ rồi xoay tròn quanh thân. Tiếp đó một cửa đá ngầm được bật mở đằng sau ghế đá. Cả ba tiến vào. Cửa đá đóng lại. Điện Linh Bàn trở về trạng thái im lặng. Bên dưới ghế đá là một thành phố ngầm khổng lồ, được xây dựng sâu bên trong lòng đất. Thành phố có sức chứa khoảng mười nghìn người. Đây cũng là nơi mà người dân sẽ lánh nạn nếu có chiến tranh xảy ra. Ba người bước ra khỏi cửa đá. Ánh đèn soi rọi khắp nơi. Nhiều người dân đang làm việc cũng như vệ binh thấy họ liền cúi chào. Họ gật đầu. Men theo con đường ngầm. Họ băng qua nhiều khu vực. Cuối cùng dừng lại trước một căn phòng được canh gác nghiêm ngặt nằm cách lối vào vài tầng. Lính canh cúi chào rồi tự động mở cửa khi họ tiến đến. Ba người thấy thế đi vào. Cổng đóng lại. Ngay lúc cổng vừa đóng. Đèn từ đâu vụt sáng để lộ ra một phiến đá ngọc bích trong suốt đẹo mắt. Nó nằm giữa căn phòng. Tỏa ánh sáng dịu nhẹ. Xung quanh phiến đá có vô vàn ký tự cổ. Đằng sau tảng đá là một cánh cửa in hằn trên bức tường. Đây là một bức điêu khắc hình cánh cửa. Với xung quanh là những ngôi sao tròn chiếu rọi. Linh Thạch. Đó là nguyên liệu làm nên bức tường này. Bên dưới bức đồ hình là một chiếc hộp thiếc màu đen tuyền được đặt ngay ngắn. Hộp thiếc không có đường viền cũng không có chìa khóa. Trông nó cứ như là một cục đá đen hình chữ nhật vậy. Trọng Sinh tiến đến bên hộp thiếc. Nhìn nó. Hai bên tường còn lại là những bài vị của những người đã chết. Có lẽ đó là tổ tiên của họ. Bên trong căn phòng có một trường lực vô hình gì đó ngăn cản khả năng sử dụng pháp thuật. Sau khi nhìn ngắm hộp thiếc. Cả ba tiến đến phiến đá đặt giữa phòng. Không biết họ ngắm nó để làm gì. Chắc do đang rảnh. “Lần này tấn công. Ắt hẳn hắn muốn lấy nó.” Trọng Sinh nhìn vào phiến đá. “Ta không hiểu là sao Chủ Soái lại biết thanh niên mà ta đem về có một cổ đại xu.” Trọng Bảo nhìn phiến đá giữa phòng và hỏi. “Thổ Tức cho ta biết. Nó cảm nhận được xung lực bởi Linh Quang phát ra. Cái này thì em cũng không biết đâu.” “Vậy sao Chủ Soái lại kêu hắn trợ lực. Một mình hắn thì làm được gì?” “Có lẽ sẽ kéo dài thời gian.” Trọng Sinh trầm ngâm. “Không lẽ anh định dùng nó sao?” Trọng Bảo tiếp tục hỏi. Trọng sinh gật đầu. “Việc sử dụng nó đòi hỏi tập trung cao độ và cần nhiều sức mạnh. Nếu như ta có thêm hai cổ xu thì quá đơn giản.” “Vậy sao anh không kêu hắn giúp. Chỉ cần mượn cổ xu là được thôi mà.” Trọng Sinh tò mò. “Em chẳng hiểu gì cả. Cổ xu chỉ phát huy tác dụng đối với người mà nó chấp nhận. Nếu không thì việc gì ta phải khổ sở.” Trọng Sinh cười. “Nếu như sử dụng năng lượng của Linh Bàn ta e rằng sẽ quét sạch mọi thứ quá.” Trọng Bảo tỏ ra lo lắng. “Việc đó ta đã có suy tính.” Trọng Sinh nói. “Anh tính hi sinh mọi người ư.?” Trọng Bảo giật thót khi nghĩ về điều ấy. “Ta cũng không còn cách nào khác. Việc này ta không ép họ. Họ là những người tình nguyện kéo dài thời gian. Nếu như ta không thực hiện thì há chăng phụ lòng họ.” Trọng Sinh thở dài. “Hơn ba nghìn người. Là ba nghìn người đấy. Anh thực sự muốn nhìn họ chết ư?” Trọng Bảo lên tiếng ngày một gắt. “Nếu như theo tính toán của ta. Chỉ cần gã có cổ xu kia tham chiến thì số lượng người chết sẽ giảm sút đáng kể.” Trọng Sinh phân trần. “Lần tham chiến này. Ta sẽ tham gia.” Trọng Bảo nói. Nghe thế Trọng Sinh lập tức quát. “Không được.” “Nhưng.” Trọng Bảo nhìn Ngọc Mai, nàng ta nãy giờ chỉ im lặng. “Em phải ở lại tường thành. Chỉ huy trận chiến. Nếu như em tham gia thì còn ai có thể ra lệnh thu binh khi ta thành công.” “Vậy ba nghìn người…” Trọng Bảo khẽ nói. “Họ đều là những anh hùng.” Trọng Sinh lắc đầu nhìn hai người này. “Chuyện này còn ai khác biết không?” Trọng sinh tiếp tục lắc đầu. “Chỉ cần em cầm cự trong ba ngày. Việc còn lại cứ để ta giải quyết.” Nghĩ ngợi hồi lâu, dường như nhận thấy không còn cách nào khả thi. Trọng Bảo gật đầu. “Vậy nghe theo Chủ Soái.” “Được rồi. Hai người đi đi. Ta sẽ ở lại đây dụng pháp để hấp thụ năng lượng của Binh Bàn kể từ bây giờ. Nhớ là đừng cho người ngoài vào.” Cả hai gật đầu. Lập tức tiến ra khỏi căn phòng. Trọng sinh thở dài nhìn phiến đá. Rồi quay mặt mà cất bước. Trên đường rời khỏi thành phố ngầm, Trọng Bảo cứ suy nghĩ. “Quả thật không còn cách nào ư?” “Hi sinh thiểu số để giành chiến thắng. Đó cũng không phải là quyết định đơn giản. Nếu như Nhất Đẳng công thành thì chàng nghĩ sẽ còn bao nhiêu người sống.” Ngọc Mai lúc này mới lên tiếng bày tỏ. Dường như nàng ta cũng đồng ý với quyết định này “Ta không biết.” Trọng Bảo khẽ thốt. “Có lẽ mọi chuyện phải xem thử ý trời.” … Đêm. Một ngày nữa lại trôi qua. “Nàng tỉnh rồi à.” Thiên bảo mỉm cười nhìn Tiểu Tuyết vừa mới mở mắt. Nàng ta lấy tay dụi dụi cặp mắt đang mờ ảo kia. Nhìn ngó xung quanh rồi nhìn Thiên Bảo. Nhìn thấy thanh niên này đang cười vui nhìn mình, không khỏi khiến nàng thấy hạnh phúc. “Thiếp say như vậy ư?” Nàng ta chống tay ngồi dậy. Dường như đã đổi cách xưng hô. Thấy vậy Thiên Bảo vội đỡ. Anh ta cười. “Không ngờ một con ma đáng yêu như nàng mà cũng biết say đấy.” Thiên Bảo buông câu bông đùa. Nàng cười tủm tỉm. Bất giác nhìn xung quanh. “Đây là…” Thiên bảo hiểu ý. “Đây là Thành Đông. Không biết nàng đã từng đến đây chưa?.” Nàng ta khẽ lắc đầu rồi cố gắng leo xuống giường. Cơ thể khá yếu. Không biết vì nguyên nhân gì. Vừa đứng vững thì nàng khụy xuống khiến Thiên Bảo giật mình. Vội vã dìu nàng. “Nàng sao thế?.” Tiểu Tuyết lắc lắc đầu. “Thiếp cũng không biết. Tự dưng cảm thấy cơ thể mất kiểm soát.” “Nàng làm ta lo quá đấy.” “Thiếp không sao đâu. Mà sao chúng ta lại đến được đây?.” “Chuyện dài lắm.” Thiên bảo dìu nàng lại bàn. Cả hai ngồi xuống. “Chắc nàng đói rồi. Nào. Tẩm bổ chút gì đi. Rồi ta kể cho nghe.” … Tường Thành Vĩnh Cửu. Tửu quán Tầm Bảo. Một nhóm những tầm bảo sư danh tiếng đang ngồi đó, ngay một cái bàn sang trọng bậc nhất quán. Thanh niên trông quầy liên tục nhìn ra ngoài. Không dám đối diện trực tiếp với những người tầm bảo này. Người xem ra là đứng đầu trong số họ lên tiếng phá tan bầu không khí. “Nào. Ngươi hãy nói xem. Hắn dùng thứ gì để giết Hữu Minh.” Người này nhìn chằm chằm vào thanh niên trông quán khiến anh ta toát mồ hôi. “Dạ… thưa Thành Thành Chủ…” Thanh niên này lắp bắp. “Hắn… hắn nói là… pháp thuật đó là… Vọng Âm Báo Tử.” Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về hướng thanh niên này. Ai cũng lộ nét tò mò. Nữ nhân ngồi kế bên thì thầm vào tai Thành Chủ. “Lẽ nào là một trong số bọn họ.” Thành chủ nhìn người trùm đầu cạnh bên rồi nhìn nữ nhân. Khẽ gật đầu. “Không lẽ nàng nghĩ họ đã bắt đầu hành động rồi ư?” “Ta không chắc.” Nữ nhân này lên tiếng. “Dù gì đi nữa thì mục đích của người này không rõ ràng. Theo ta thấy việc này cần phải điều ra kỹ lưỡng” Thành Chủ nói. “Nếu là họ cố tình giết nó thì chúng ta cũng không nên manh động.” Ông ta tiếp tục nói. Bất chợt người trùm đầu phát hiện được gì đó. Người này với lấy chén nước đặt trên bàn. Dụng lực nhẹ. Lập tức chén nước bay về một hướng. Chíu. Chén nước bay ra khỏi cửa sổ và mất hút. Một bóng người thoáng qua ngay sau đó. Thấy vậy lập tức các tầm bảo sư cấp Huyết Vũ liền lao ra. Truy tìm tung tích bóng người này. “Kẻ nào cả gan nghe lén chuyện của chúng ta.?” Thành Chủ lên tiếng. “Đoạt Bảo Hội, hoặc Kỳ Sư Hội. Chỉ có hai hội này là có thế lực có thể làm những chuyện này.” Nữ nhân ngồi cạnh tỏ rõ nghi vấn. Thành Chủ lắc đầu. “Kỳ Sư hội. Chúng ta không thể nào động được. Và họ cũng chẳng có lý do gì để nghe lén cả.” “Vậy theo ngài…” “Chắc chỉ có thể là chúng, Đoạt Bảo hội.” Bên ngoài. Tám người tầm bảo sư bước vào. Vẻ mặt thất vọng. “Pháp lực ẩn thân của kẻ này rất cao. Chúng tôi đã dùng phép rà soát nhưng cũng không thể nhận thấy một chút dấu hiệu gì” Thành Chủ gật đầu, họ lập tức trở lại vị trí ban đầu. “Có thể dễ dàng qua mặt được phép rà soát của các pháp sư đẳng cấp Huyết Vũ thì kẻ này cũng không hề tầm thường.” Thành Chủ lên tiếng. Hai người còn lại gật đầu. “Xem ra lần rời Tổng hội kỳ này, có vẻ khá là vui đấy.” Ông ta tiếp tục nói. “Thời thế hiện tại, nhân tài như nấm. Sắp tới ắt hẳn sẽ có trò vui.” Người trùm đầu lên tiếng. Sau câu nói ấy. Họ nhìn nhau. Rồi không nói gì nữa. Có lẽ là bắt đầu tập trung vào việc điều tra kẻ đã gây ra cái chết của Hữu Minh. Bên ngoài tửu quán tầm bảo. Đâu đó trên những mái nhà. Mộ con người đang mỉm cười.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]