Bạch Vân Đại Sơn.
Bình minh ló dạng cũng là lúc ngày mới bắt đầu.
Trong tuyết trời giá lạnh, một con người dừng chân trước mặt một quán trọ.
Quán trọ tồi tàn, tiêu điều bên dưới chân núi.
Cửa quán đã đóng kín, thậm chí trên cửa còn có dán giấy niêm phong.
Xem ra gia chủ đã rời bỏ quán này trong gấp gáp.
Bấc giác người này đẩy mạnh cửa, không khí u ám lập tức bủa vây.
Quái dị.
Chỉ mới tối hôm qua, quán trọ này còn đông người, sinh khí tràn đầy thì giờ đây mọi thứ trái ngược hoàn toàn.
Sự lạnh lẽo, đáng sợ tồn tại khắp nơi.
Hít một hơi, người này bước vào trong quán.
Bên trong không một bóng người, bàn ghế ngổn ngang, nhìn quanh có thể đoán rằng mọi người chỉ vừa mới rời đi ban sáng.
Đôi chủ quán trọ cũng không còn ở đây.
Bàn ghế không hề có lấy bụi bẩn.
Đúng là thế, chỉ mới một đêm thì làm sao có bụi được.
Hướng mặt về phía cầu thang, người này bước tới.
Rầm.
Cánh cửa sau lưng người này đột ngột đóng lại.
Giật mình, người này vội vã nhìn về hướng ấy.
Không có gì diễn ra sau đó, chắc chỉ là gió lùa.
Kể từ lúc đặt chân vào quán trọ thì người này đã cảm giác được có ai đó đang quan sát.
Nhưng cùn chỉ là linh cảm mà thôi, không hơn.
Nhìn quanh một lượt, sau khi cửa đóng thì quán đã trở nên tối om.
Nhẹ nhàng búng tay, một đốm sáng xuất hiện khiến ánh sáng tràn ngập, đốm sáng lơ lửng trên đầu.
Nhìn xung quanh rồi cất từng bước một lên lầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-quoc-huyen-ngoc/739335/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.