“Nếu như có thể nói điều gì về sự kiện trọng đại này, thì chỉ có một điều, đó là hòa bình. Từ xưa tới nay, Kim Ngọc đã gần sáu trăm năm lịch sử, chưa có bao giờ lại xảy ra một chuyện kinh thiên đến vậy. Thành Đông, thủ phủ tự trị của chúng ta tại phương Bắc đã tự tách ra và thành lập nên một tiểu quốc. Đó là một sự sỉ nhục, xúc phạm đối với danh dự của đến quốc và của chúng ta. Mọi người trong chúng ta đều biết chuyện gì sẽ xảy ra khi quốc gia gặp bất trắc. Đúng vậy, hôm nay chúng ta ở đây, chính là thay trời hành đạo, vì lợi ích của quốc gia và vì tôn nghiêm của chúng ta. Nào, giờ hãy xuất phát.”
Nhất Đẳng kết thúc buổi diễn thuyết, ông ta đi xuống trong tiếng reo hò của hai mươi nghìn người.
Hôm nay, ông ta đã ra lệnh hành quân đến Thành Đông.
Dự định mười tám ngày nữa sẽ đến.
Với số lượng người như vậy nên việc di chuyển sẽ chậm, ông ta cũng không lo lắng.
Mỉm cười nhìn đoàn quân của ông ta.
Lần này ông ta không chủ trì đại cuộc mà giao cho bốn người hộ pháp.
Ông ta sẽ đi đâu đó.
Không ai biết.
Hai hộ pháp Tây Lĩnh cùng Nam Cương đang trên đường trở về từ Tường Thành Vĩnh Cửu.
Cổng thành mở ra, từng lớp từng lớp người rời khỏi tòa Bạch Tháp, băng qua ba lớp tường thành khổng lồ, hướng về nơi ấy mà đi.
…
Sáng.
Bình minh ló dạng.
Thế Vinh di chuyển một mình trên con đường mòn băng qua chân núi phía đông Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-quoc-huyen-ngoc/739334/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.