Thời gian, một thứ gì đó quý báu.
Rời khỏi nhà trọ trong đêm tối sau một trận mưa lớn.
Trâm Anh cùng Văn Lanh rảo bước hướng về Hỏa Ngọc.
Bích Vân đã đi trước họ một thời gian.
“Nếu như tính toán đúng thì chúng ta sẽ an toàn mà rời khỏi nơi này.”
Trâm Anh lên tiếng.
“Bọn tầm bảo sư kia chắc chắn rất tham đoạt bảo. Chúng ta chỉ cần rao một tin là chúng nghe sái cổ.”
Văn Lanh nói.
“Vừa rồi thật đáng sợ.”
Trâm Anh vừa đi vừa rùng mình.
“Đột nhiên mưa to rồi tuyết lở. Quả thật lần đầu tiên mới thấy.”
“Cô có để ý thanh niên Sát Thần đã biến mất không?”
Trâm Anh gật đầu.
“Việc Bích Vân rời nhà trọ đi trước chắc chắn sẽ kéo theo hai gã hộ pháp kia. Nhưng sau khi họ rời đi một lúc, thì tự nhiên một tiếng hét kì lạ phát ra, khi đến xem thì thanh niên Sát Thần này đã biến mất. Chủ quán cũng không có bình luận gì. Có khi nào anh ta đi theo Bích Vân?.”
Văn Lanh trầm ngâm.
“Nếu vậy thì e là cô ta lành ít dữ nhiều.”
“Chúng ta mau đi đi. Nếu nhanh thì có thể bắt gặp Bích Vân cũng như đám tầm bảo sư rời quán trọ lúc trước.”
“Số lượng tầm bảo sư đi theo chúng ta lần này lên đến gần ba mươi người. Có thể hi vọng điều đó giúp được phần nào.”
Nói đoạn, cả hai tức tốc lao đi trong tuyết.
Trời vừa mưa nên tiết trời có hơi lạnh giá hơn thường lệ.
Thỉnh thoảng trên đỉnh núi, sấm chớp vẫn nhấp nháy.
…
Rột rột.
Tiếng động khẽ phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-quoc-huyen-ngoc/739333/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.