Chương trước
Chương sau
Bạch Ngọc.
Biên giới tây bắc Hỏa Ngọc.
Một nam nhân đang di chuyển trong tuyết.
Bạch Ngọc là quốc gia nằm ở nơi có khí hậu lạnh nhất của thế giới. Quanh năm tuyết phủ.
Không hề thấy ánh mặt trời.
Thời tiết khắc nghiệt khiến con người nơi đây học cách sống cùng.
Vì vậy việc Bạch Ngọc tôn sùng Băng Thuật cũng là vì lẽ ấy.
Với khí hậu như vậy mà xuất hiện một nam nhân ăn mặc phong phanh ngang nhiên đi lại như thế thì tất nhiên sẽ khiến cho cư dân tại đây ngạc nhiên vô độ.
Nam nhân này là Tấn Lộc.
Di chuyển trong tuyết dày khiến mỗi bước chân anh ta ngập sâu vào lòng đất. Thế nhưng có cảm giác anh ta chẳng có chút gì là nặng nhọc. Ngược lại, mọi thứ đều nhẹ hều.
Hơn tháng trước. Việc cổ thú xuất hiện tại đảo quốc đã khiến anh ta gặp không ít khó khăn ngăn cản.
Cuộc chiến với cổ thú để lại hậu quả khá nặng nề. Một phần tư đảo hầu như bị san bằng hoàn toàn. Hàng trăm người tử thương, trong số đó có cả Nữ Vương. Tàu bè hư hại nghiêm trọng khiến việc giao thương trở nên trì trệ.
Màn chắn mà Tấn Lộc tạo ra chỉ ngăn chặn được đúng hai lần tấn công của cổ thú. Tích Động bang gần như chẳng có tác dụng gì trong việc hợp lực ngăn chặn, vì bang chủ đã rời đảo từ nhiều ngày trước đó.
Gánh nặng bắt buộc đè lên vai của phủ quốc sư mặc dù họ vừa có nội chiến.
Việc săn lùng cổ thú đã cho họ kết quả ngoài mong đợi.
Quốc sư đã chuẩn bị cho việc đối đầu cổ thú nhiều năm trời. Săn đuổi nó. Đến mức vô tình hại chết em trai mình. Và khi tin tức phía đông xa xôi một quầng sáng xuất hiện trên bầu trời thì ông ta đã biết cổ thú sẽ xuất thế.
Ông ta không biết làm sao thì may mắn thay, Linh thạch tím cuối cùng đã xuất hiện. Bên trong lại có một thẻ bài. Cộng thêm hai thẻ bài mà ông ta nắm giữ. Việc hồi sinh dễ như trở bàn tay. Vì thế ông ta không thể chờ mà hồi sinh em mình lập tức.
Nhưng ông ta không ngờ rằng em mình hồi sinh lại mang trong người Hắc Thuật. Một loại ma thuật cổ đại đã biến mất từ lâu.
Kết quả đại thắng sau tám ngày cố thủ. Xác cổ thú nằm tại vị trí cách cảng hoàng gia hai mươi dặm khi nó cố bỏ chạy.
Vài ngày sau đó, tin đồn lan truyền.
Hàng trăm người liên tục xuất hiện nhiều ngày sau để đào bảo vật trong xác cổ thú.
Quốc sư cùng các cận thần bị thương nặng.
Vài người thậm chí mất luôn khả năng dụng pháp.
Chỉ duy nhất Tấn Lộc là bình an vô sự. Mặc dù anh ta cũng bị thương không ít.
Giờ đây, anh ta đang trên đất liền, địa phận quốc gia Bạch Ngọc. Không biết mục đích của anh ta là gì.
Chỉ biết rằng quốc sư có nhờ anh ta một chuyện.

Đại mạc Hỏa Ngục.
Ốc đảo.
Trấn Bình đang ra sức thu dọn tàn cuộc sau cơn bão vừa rồi.
Từ lúc trở lên mặt đất sau khi khám phá Minh Tâm đại lăng. Ông ta đã có được thẻ bài số ba. Một trong những thẻ bài quan trọng nhất.
Hai cận vệ của ông ta. Một đã chết trong Tam Hoa. Một thì mất tích.
Sự việc đại mạc đang dần biến mất khiến ông ta lo lắng.

Bạch Vân Đại Sơn.
Một quán trọ nhỏ.
“Lại gặp nàng rồi.”
Thế Vinh mỉm cười khi nhìn thấy nữ nhân quen thuộc mở cửa cho mình.
Nàng ta nhìn Thế Vinh với ánh mắt trìu mến, như gặp lại tri kỉ, nàng ta cười.
Với tay lấy áo da thú đang khoát của Thế Vinh xuống, nàng ta gấp lại rồi đem đến bên chiếc bàn quen thuộc gần lò sưởi. Nơi Thế Vinh hay ngồi nhâm nhi ly rượu.
Quán hôm nay đông khách. Cũng phải, khắp chân núi Bạch Vân này số tửu quán chỉ đếm trên đầu ngón tay, cùng với việc săn lùng kỳ thú nên lữ khách khắp nơi lũ lượt kéo về đây, cố gắng bon chen lấy một chỗ ở trong nhiều ngày tới.
Ba ngày qua, kỳ thú xuất hiện khiến thiên hạ dậy sóng.
Riêng trong tửu quán này, số người ra đi săn nó đến nay chưa về đã lên đến hàng chục.
Đôi chủ quán già dường như chẳng quan tâm lắm điều ấy. Mọi thứ đều do con gái họ chủ trì.
Nàng ta niềm nở đón khách.
Giữa đất trời giá rét này, nhìn thấy được nụ cười của một mỹ nhân như vậy cũng đủ ấm lòng. Điều đặc biệt hơn, mỹ nhân này giống Chiêu Anh như hai giọt nước. Nếu người ngoài nhìn vào thì chẳng thể biết ai là ai.
“Đại sự thành công chứ?”.
Nàng ta hỏi khẽ khi Thế Vinh ngồi xuống.
Bàn được đặt đầy thức ăn và rượu ngon. Gia nhân liên tục đem lên theo chỉ thị của nàng.
Nhâm nhi các món ăn. Thế Vinh nhìn nàng.
“Thành công.”
Nàng ta gật đầu.
Nhìn xung quanh. Hầu như lữ khách đều là những người tầm bảo, một vài khách địa phương lên núi hái thuốc dừng chân trú đêm, một vài lữ khách có công việc phải băng qua nơi này cũng tập trung tại đây khiến không khí trở nên ồn ào, vui nhộn.
Đêm càng tối, trời càng lạnh. Ngồi trước ngọn lửa,
Thế Vinh nhấp môi ngắm nhìn nàng ra đón khách cũng như hướng dẫn họ vị trí ổn định.
Một nữ nhân vừa tròn đôi mươi mà đã tháo vác như thế thật khiến anh ta ngưỡng mộ.

Đêm khuya thanh vắng.
Tiếng gió rít thổi qua từng khung cửa gài then.
Số phòng trên lầu hai và ba đã kín chỗ. Thế nên có nhiều lữ khách buộc phải ngủ ngay tại bàn, khắp sàn lác đác vài tấm da thú là vị trí tốt cho việc nghỉ ngơi.
Màn đêm chìm vào tĩnh lặng.
Ngồi nhâm nhi cùng Thế Vinh, nàng ta cầm ly rượu cười mỉm.
“Nhiều năm qua, chàng là vị khách khiến thiếp cảm giác an toàn và thân quen nhất.”
“Đó là diễm phúc của ta.”
Nàng ta cười nhẹ.
“Sao nàng không vào kinh đô, đến Bạch Tháp hay những nơi khác, chứ nơi đây thời tiết khắc nghiệt sinh sống thật khó khăn. Tội cho nàng.”
Nàng nhìn anh ta chăm chú, nhận thấy ánh mắt nàng đăm đăm nhìn, Thế Vinh bấc giác đỏ mặt, vội quay đi.
“Thiếp không thể.”
Nàng ta quay mặt sang hướng khác.
Thế Vinh cũng không lạ gì câu hỏi ấy, anh ta đã hỏi nàng câu hỏi này nhiều lần trước.
Nhưng lần nào anh ta cũng chỉ nhận được câu trả lời như thế.
Nhận thấy nét thất vọng thoáng qua trên mặt Thế Vinh. Nàng ta cười cay đắng.
“Thực chất thiếp có muốn cũng không thể.”
Giật mình trước câu nói ấy. Thế Vinh nhìn nàng.
“Nàng có nỗi khổ nào chăng? Có thể chia sẻ cùng ta.”
Nàng ta tựa vào vai Thế Vinh. Bờ má ấm áp làm vai cậu ta thoáng run.
“Nếu thiếp nói, có chắc chàng tin.”
“Ta tin.”
Thế Vinh dứt khoát.
Nàng ta thở dài, nhìn khắp lượt. Đôi vợ chồng chủ quán đã đi nghỉ.
Ánh đèn hiu hắt trên tường liên tục lung lay.
“Chàng tin không, thiếp đã trải qua kiếp sống này hàng nghìn năm rồi.”
Thế Vinh thoáng do dự, rồi gật đầu. Hiển nhiên là cậu ta không tin.
Nàng ta biết điều ấy, nhưng vẫn cứ kể, cứ như nàng đang trút hết những kìm nén trong lòng.
“Chàng biết đế quốc Huyền Thạch chứ.?”
“Ta… có nghe. Đó hình như là vương quốc đầu tiên mà toàn bộ người trong ấy đều có khả năng sử dụng pháp thuật.”
Nàng ta gật đầu.
“Thế chàng có biết Huyền Thạch hình thành từ lúc nào không?”
Thế Vinh lắc đầu.
Tuy trước đây anh ta từng đọc qua vài tư liệu về quốc gia này. Nhưng hiểu biết của anh ta cũng chỉ gói gọn trong việc biết Huyền Thạch chỉ là quốc gia tôn sùng pháp thuật thái quá dẫn đến thế chiến đầu tiên xảy ra.
Khiến đại lục địa phân chia, sau chuyện đó. Huyền Thạch cũng xụp đổ và dần vùi vào lãng quên trong hàng nghìn năm sau.
“Để thiếp kể cho chàng một câu chuyện.”
Nàng ta nhìn Thế Vinh.
Anh ta gật đầu.
“Nghìn năm về trước, sau sự kiện Khải Huyền. Trên đại lục rộng lớn ở phía Đông Bắc xuất hiện một vùng đất kì bí, vùng đất này là nơi tồn tại truyền thuyết về những vũ khí sống từng được chế tạo để giành chiến thắng trong những thế chiến. Không ai thực sự hiểu làm thế nào vùng đất này hình thành. Nhưng những chuyện kể về nó đã ăn sâu vào truyền thuyết, thần thoại và chuyện dân gian của hầu hết các nền văn hóa và các quốc gia khắp thế gian. Chỉ có một ít tư liệu trong cổ thư và những kẻ cuồng tín dám nhắc đến vùng đất ấy. Một vùng đất có tồn tại một vương quốc vĩnh hằng của những sinh vật cuồng loạn, những con người biến dạng đầy điên rồ. Những vũ khí ma thuật khổng lồ và những cối xay thịt to như núi. Đó chính là Huyền Thạch, một quốc gia tiên phong trong việc sử dụng pháp thuật để phát triển”
Trầm ngâm ngồi nghe câu chuyện cổ về một trong những di tích nổi tiếng nhất lịch sử.
Thế Vinh quên hết muộn phiền. Giờ anh ta chỉ chìm đắm vào mộng ảo.
“Sau thế chiến đầu tiên. Huyền Thạch bị người gọi là Nhất Đẳng nhân gian hủy diệt. Hầu như tất cả đều chết. Thế nhưng vẫn còn số ít những người còn sống. Họ duy trì giống nòi của mình bằng cách trà trộn vào cuộc sống của những người bình thường trên khắp tứ đại lục. Họ lập nên một hội kín. Số thành viên của hội chỉ vào khoảng tám người. Tám người này là những người đã tiếp cận đến ranh giới của sự trường sinh. Một kiếp sống trải dài hàng nghìn năm khiến họ có được vô vàn kiến thức quý giá giúp họ ẩn mình sâu hơn vào thế giới hiện tại. Tuy họ trường sinh nhưng vẫn có thể bị giết. Trong sự kiện nổi loạn linh hồn của các đồng xu. Hai trong số họ đã thực sự chết. Vì vậy họ hiểu mình có khả năng bị tổn hại. Hiện nay hội kín của họ chỉ còn tồn tại trong trí nhớ.”
“Câu chuyện nàng kể liệu có liên quan gì đến việc nàng không thể rời khỏi đây.”
Nàng ta cười.
“Thiếp còn chưa nói hết mà.”
Thế Vinh gật đầu. Im lặng lắng nghe.
“Tuy Huyền Thạch biến mất nhưng di sản của nó thì vẫn còn. Và thiếp là thần dân của Huyền Thạch. Đây là nhà thiếp.”
Anh ta ngạc nhiên cực độ. Không thể tin vào tai mình. Vội vã đứng dậy.
“Không thể?”.
“Thiếp đã nói rồi mà. Kiếp sống của thiếp đã trải qua nghìn năm. Nhưng thiếp không thuộc vào hội kín đó. Vì vậy số người thực sự trường sinh quả thật nhiều lắm. Chắc chàng vẫn thường hay nghe nhiều người dụng pháp cả đời đuổi theo sự trường sinh đến nỗi vong mạng hay không còn lại gì chứ.”
Anh ta gật đầu.
“Những người của hội kín này khi vừa mới sinh đã có được khả năng ấy. Họ là những người sinh đúng ngày khải huyền. Họ thực sự nguy hiểm đấy chàng. Thiếp nghĩ trên đời này chẳng có ai có thể đánh bại được dù chỉ một người trong số bọn họ. Nếu như họ có dã tâm thì thế giới này từ lâu đã không còn là của chúng ta rồi.”
“Thế giờ họ ở đâu?”
“Một nơi nào đó. Không biết nữa. Có thể chàng đã từng gặp họ, một người xa lạ vô tình ngang qua đời.”
Anh ta gật gù. Anh ta hiểu điều ấy. Nếu như những gì nàng ta nói là thật thì thật khủng khiếp nếu họ nổi loạn. Bản thân anh ta cũng là một người khiến bao người khiếp hãi với danh xưng của mình. Dưới vòm trời này, bản lĩnh của anh ta cũng đủ cho mình không bị ức hiếp.
Anh ta thực sự không dám nghĩ đến viễn cảnh ấy.
Những con người bất tử có sức mạnh hủy thiên diệt địa bắt đầu tàn phá nhân gian.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.