Chương trước
Chương sau
Đại Mạc Hỏa Ngục.
Ốc Đảo Tử Thần.
“Nàng đợi ta.”
Thiên Bảo khẽ thốt và tiến vào căn nhà lớn này.
Cậu ta nhìn qua bên cạnh. Một bức tường khổng lồ hiện hữu. Đằng sau bức tường ấy chính là sàn đấu tử thần.
Lúc nãy mọi người đã bỏ chạy tán loạn do những dư chấn gây ra chỉ còn lại đám người cứu hộ. Vì thế nơi đây khá vắng vẻ hoang tàn.
Có chăng chỉ còn lại vài người trung thành với Trấn Bình còn trụ lại.
Và họ đang canh gác căn nhà này.
Có lẽ là đang bảo vệ ai đó bên trong.
Cậu ta chẳng màng để ý. Cứ thẳng hướng nơi Tiểu Tuyết mà đi.
Một vài người thấy kẻ lạ liền tiến tới. Một người giơ tay ra hiệu cấm vào.
Lập tức cậu ta chĩa kiếm vào hắn ta. Lưỡi kiến chỉ cách yết hầu khoảng vài mili.
Những tên còn lại thấy thế rút kiếm ra. Tình hình khá phức tạp, có khả năng sẽ giao chiến bất cứ lúc nào.
“Ngươi là ai?”.
Họ quát lớn với vẻ dữ tợn.

Cậu ta không nói.
Vẫn tiến tới. Thanh kiếm vẫn nhắm thẳng yết hầu mà đi. Người này lập tức lui lại vài bước.
Trong lúc cậu ta tiến thì họ lui lại. Có vẻ họ đang dè chừng.
“Nếu còn muốn sống thì vui lòng tránh ra.”
Cậu ta nói với họ.
Cậu ta biết mình lúc này nên gay gắt. Dứt khoát. Những người trước mặt cũng chỉ là người bình thường, không có tí linh lực nào. Vì thế cậu ta cũng không quá sợ.
Họ nhìn nhau. Gã bị chĩa kiếm vứt vũ khí giơ cao hai tay đầu hàng.
Cậu ta thu kiếm. Lập tức gã ta bỏ chạy.
Đùng…
Thanh âm của một vụ nổ vang lên đâu đó bên dưới mặt đất.
Dường như có kẻ nào đó đang đấu pháp với nhau.
Bình thường thì có lẽ cậu ta cũng đến xem, nhưng lúc này thì không còn quan tâm.
Cậu ta tiến lên từng bậc thang.
Một vài kẻ khác đi tới trước mặt. Giơ kiếm lên. Có ý ngăn cản.
Cậu ta thở dài. Nhìn họ.
“Quả thật phải mau chóng rời khỏi đây không thể dây dưa kẻo ba người kia ra khỏi đại lăng là toi.”
Cậu ta suy nghĩ.
“Ngưng thở.”
Một tiếng vọng nhỏ thốt ra từ miệng cậu ta vang trong không trung.
Tức thì những người trước mặt ôm cổ, hai mắt mở to. Dường như họ đang đau đớn, cổ họng như bị ai đó siết chặt, gân máu nổi lên khắp các cơ, họ há miệng cố gắng hít nhưng không thể thở được.
Chỉ vài khắc sau, họ ngã xuống bất động.
Đây là một khả năng cậu ta vừa mới nghĩ ra. Khả năng này cậu ta tạo nên từng nền tảng Vọng Âm Cổ Ngữ. Vì vậy việc vận dụng thử chúng kết hợp linh lực bản thân xem ra đã thành công.
Số còn lại, thấy đám người trước mặt ngã xuống tử thương lập tức vứt vũ khí bỏ chạy.
Không còn một ai.
Cậu ta bắt đầu chạy thật nhanh đến cánh cửa.
Mở bung hai cánh cửa khổng lồ.
Bên trong.
Tiểu Tuyết đang ngủ trên một giường đá khá đẹp.
Nàng nằm đó, thư thái.
Vô âu vô lo.
Nét mặt nàng vẫn toát lên sự ấm áp khi cậu ta nhìn vào.
Đặt bàn tay lên má nàng, nhẹ nhàng vuốt ve.
Cậu ta mỉm cười.
Mỹ nữ nhân gian, thoát tục nghìn năm khó thấy.
Đang hiện hữu trước mặt cậu ta.
Người con gái ấy, liệu ai có thể nỡ lòng tổn thương nàng.
Liệu ai có thể chối từ nàng.
Ôm nàng ta vào lòng.
Cậu ta đứng dậy, tiến ra cửa.
Bên ngoài lúc này không biết từ đâu vô số người đã tập hợp. Bao vây căn nhà.
“Chưa có lệnh của đại nhân. Ngươi không thể đưa cô gái này đi được.”
Một người thét lớn.
Thì ra Trấn Bình giữ nàng ta không phải vì Thiên Bảo. Mà vì ông ta muốn có một nữ nhân bên mình. Một mỹ nữ nhân gian.
Cậu ta nhìn họ, họ lăm lăm vũ khí sẵn sàng tấn công.
“Nữ nhân của ta, há để các ngươi giày vò.”
Cậu ta đáp trả.
“Giờ thì…”
Cậu ta nói
“Cháy đi.”
Lập tức từ đâu trong cơ thể bọn họ, lửa phát ra. Ngọn lửa nhanh chóng lan rộng không thể kiểm soát. Họ kêu la đau đớn.
Ít lâu sau, toàn bộ đều trở thành tro.
Không một chút nhân từ. Chỉ một lời nói hàng chục người đã bỏ mạng. Quả thật đáng sợ.
Cứ thế cậu ta tiến ra khỏi ốc đảo. Không còn kẻ nào có thể ngăn cản. Họ né tránh cậu ta.
Cậu ta cảm nhận linh lực đã trở lại. Sức mạnh như lúc trên đảo quốc đang cuồn cuộn chảy.
Cậu ta đang nhớ đến lời hứa với ông lão.
Sẽ tham gia với ông ta sau khi cứu nàng.
Trong thiên hạ rộng lớn này.
Sức mạnh của cậu ta liệu đã đủ để xưng bá, liệu đã đủ để có thể dấn thân vào những hiểm họa, liệu đã đủ để bảo vệ nàng.
Cậu ta chẳng thể biết.
Việc dụng pháp không cần tạo pháp chú đó là một lợi thế mà ít kẻ dụng pháp có được.
Thế nhưng khả năng này liệu có đủ.
Cậu ta chỉ có thể đoán.
Từ sau khi rời ốc đảo.
Cậu ta đã nhận ra hoang mạc này không còn cấm chế khả năng dụng pháp.
Dường như khi đại lăng xụp đổ cũng là lúc phong ấn tại hoang mạc này đều được hóa giải.
Các cơn bão dần tan.
Và điều quan trọng là.
Đã có mưa.
Nghìn năm qua, đây là cơn mưa đầu tiên đổ xuống nơi này.
Cậu ta có thể cảm nhận được mùi vị của đất, của cát trong không khí.
Cơn mưa mát rượi xóa tan đi sự khắc nghiệt.
Ngửa mặt lên trời uống nước mưa.
Cảm giác khoan khoái. Đã khá lâu rồi mới có nước để uống.
Cậu ta biết mình là một phần quan trọng trong thế giới này. Tự nhận thức được bản thân vì vậy cậu ta đã có phần tự tin hơn.
Tựa lưng vào một tấm biển chỉ đường, ngắm nhìn nàng đang say ngủ.
“Có lẽ ta nên chọn cho mình một nguyên tố để làm đặc trưng. Giống như Hỏa Pháp sư tại đảo, dùng Hỏa nguyên tố để đại diện sữ mạnh.”
Cậu ta suy nghĩ và cười thầm.
“Nàng là gió, nàng là sóng, nàng là mây. Nàng là tâm hồn ta.”
“Nhớ về tiếng gió ngày xưa.”
“Gió ư… Liệu có thể… hay nước.”
Cậu ta lắc đầu.
“Quá nhu mì. Lửa. Ta không thích.”
Nguyên tố nào có thể khắc chế các nguyên tố khác, nguyên tố nào mạnh nhất.
“Đất ư?. Đúng rồi. Chính nó.”
Cậu ta đưa tay lên trước mặt, vận dụng một vài động tác, một vòng tròn nhỏ hình thành, lơ lửng trong lòng bàn tay. Vòng tròn này được tạo thành từ một vài cục đất.
“Gió không thể đổ. Nước không thể nhấn. Lửa không thể đốt. Còn nguyên tố nào hoàn hảo hơn nữa. Đất, hiện hữu khắp mọi nơi. Mọi thế giới.”
Cậu ta thầm nghĩ.
Lục lọi vài pháp chú trong tâm trí.
Quơ nhẹ tay về phía trước, tức thì một cồn đá xuất hiện, nó uốn lượn lao thẳng không hề có ý dừng lại cho đến khi cậu ta ngừng dụng pháp.
“Quá hoàn hảo.”
Cậu ta đứng dậy, trời vẫn cứ mưa. Chẳng mấy chốc, cát xa mạc đã ướt đẫm.
“Thổ Pháp Sư”.
Cậu ta khẽ thì thầm.
“Hai ta đi thôi.”

Ngày thứ ba mươi lăm.
Sau nhiều ngày lặn lội cõng nàng ta đi trên hoang mạc.
Cuối cùng cậu ta cũng nhìn thấy lấp ló bên đường chân trời một bức tường khổng lồ.
Cậu ta cười.
Bắt đầu tăng tốc độ, quên đi mệt mỏi.
Nhiều ngày không ăn không uống mà cậu ta vẫn giữ được tinh thần tỉnh táo, phải chăng nhờ có linh lực.
Đúng vậy, linh lực giúp cậu ta quên đi mệt mỏi, tăng cao khả năng chịu đựng của bản thân.
Thế nhưng mỗi ngày trôi qua trong hoang mạc này cậu ta lại hao tổn càng nhiều linh lực. Nếu cứ tiếp tục, sớm muộn gì cậu ta cũng sẽ sử dụng hết linh lực và sẽ kiệt sức.
Cộng thêm việc Linh Quang đang lăm le bộc phát ma tính của nó. Dường như từ lúc gặp Minh Tâm đại đế, Linh Quang càng ngày càng có những cảm ứng bấy thường.
Việc Thiên Bảo không thể dùng nó đã tạo điều kiện cho nó có nhận thức mới.
E rằng không lâu nữa nó cũng sẽ nuốt chửng tiềm thức cậu ta cũng nên. Giống như nó đã từng làm với Tiểu Tuyết.

Đại mạc.
Ba người hai nam một nữ đang hướng về tường thành Hỏa Ngọc.
“Này, hai người nói xem. Tại sao bây giờ chúng ta lại có thể dụng pháp khi đang ở trong xa mạc này thế.?
Ngọc Linh hỏi.
Thanh Thảo lắc đầu không biết.
Trần Long thì trầm ngâm. Cả ba nhìn nhau rồi tiếp tục đi.
Bấc giác Long thốt.
“Có khi nào là do cơn bão mấy ngày trước?”.
Ngọc Linh nãy giờ đi trước bỗng dừng lại, nhắm mắt, hít thở.
“Hai người có thấy xa mạc này đang biến đổi không?”
Nghe Ngọc Linh nói, cả hai cũng dừng lại, Thanh Thảo tiến sát cô ấy.
Trước mặt họ, một vùng hoang mạc rộng mênh mông đang có những sự thay đổi kì lạ, không còn bão cát, mặt đất mọc thấp thoáng những bụi cỏ xanh mướt. Không khí trong lành, mát rượi. Thật chẳng giống một xa mạc chút nào.
Sau khi bão tan, họ lập tức lên đường.
Bình thường, để đến biển báo tử thần chỉ hướng ốc đảo thì họ phải mất khoảng hơn mười lăm ngày. Thế mà bây giờ, họ đứng trước mặt biển báo chỉ vừa đúng ngày thứ tám.
Thời gian rút ngắn không tưởng.
Họ cũng biết vài lời đồn thổi về ốc đảo này thế nên họ thường né đoạn đường đi vào ốc đảo.
Nhưng mà thời tiết bây giờ khá đẹp, trời trong xanh, từ biển báo họ có thể phóng tầm mắt về một ốc đảo phía xa. Đi thẳng họ sẽ rút ngắn được khối thời gian so với đi vòng.
Thế nên sau khi hỏi hai người còn lại, Ngọc Linh nhằm hướnng ốc đảo mà đi.
Hai thanh niên kia nhìn nhau rồi cũng cất bước.

Tường thành vĩnh cửu.
Tửu quán tầm bảo.
Mấy hôm nay Quốc Bình cũng đã thu thập được một số tin tức liên quan đến các đồng xu.
Ông ta cũng nghe phong phanh về việc kinh đô Hỏa Thạch có bản trát cổ đại xu Linh quang qua những kẻ tầm bảo nói chuyện.
Việc đó khiến ông ta thích thú. Nhưng mà hiện tại có một việc ông ta cần làm. Tại quốc gia này.
Đó là đi gặp một người.
Bên trong Bạch Tháp.
Sau khi nghe việc tầm bảo Linh Quang và nơi nhận thưởng, ông ta nghĩ ngay đến một người từng gặp nhiều năm trước. Giờ mấy đồng xu cũng chưa xuất hiện ngay, thế nên ông ta có thừa thời gian để đi thăm người bạn này.
Nhóm tầm bảo bên trong tửu quán cho đến giờ vẫn chưa di chuyển.
Họ đang đợi gì đó.
Ba người nổi tiếng trong giới tầm bảo liên tục ngồi thì thầm với nhau.
Thỉnh thoảng có người chạy lại báo tin.
“Trâm Anh tiểu thư.”
Một người lên tiếng và nói nhỏ vào tai cô gái tầm bảo.
Cô ta gật đầu.
Sau đó ra hiệu cho người đó rút lui.
Cô ta nhìn chiếc chuông của mình. Rồi quay sang hai người kia.
“Kết giới quan sắp đến rồi.”
“Nhanh thế.”
Văn Lanh ngạc nhiên.
“Tổng đàn đã gửi Kết Giới Quan cách đây mười lăm ngày. Theo dự tính thì tầm mười bốn ngày nữa sẽ đến. Thế nhưng sự việc ngoài dự kiến xảy ra thế nên vài ngày nữa nó sẽ đến.”
“Sự việc?”.
“Đại Mạc Hỏa Ngục đột ngột đổ mưa sau một trận bão kì quái. Tiếp đó là sự xuất hiện của thảm thực vật. Kì lạ hơn nữa là có nhiều loài động vật chưa bao giờ xuất hiện được nhìn thấy.”
“Không lẽ đại mạc đang dần biến mất.?”
“Nếu vậy thì cũng có cái hay. Việc di chuyển giữa tổng đàn với các khu vực khác sẽ dễ dàng hơn, thậm chí rút ngắn thời gian rất nhiều. Bình thường đại mạc mất tầm hai mươi tám đến hai mươi chín ngày thì nay chỉ khoảng mười tám ngày là qua. Đây mới chỉ là lúc nó đang biến đổi. Nếu đại mạc hoàn toàn biến mất thì việc lưu thông sẽ chỉ còn lại tầm chục ngày là cùng.”
“Vậy hai vị hãy nói với người của mình chuẩn bị. Khi nào kế giới quan đến chúng ta sẽ xuất phát đi Bạch Vân.”
Hai người kia gật đầu, liền đó họ rời bàn.
Ngồi lại mộ mình, Trâm Anh cầm chiếc chuông của mình lên ngắm nhìn nó.

Ngày ba mươi bảy. Tính từ lúc Thiên Bảo đi vào đại mạc.
Thời tiết ôn hòa dễ chịu.
Sau cơn bão. Người đi đường qua lại tấp nập. Thỉnh thoảng có vài cỗ xe kéo chạy ngang qua hoặc một vài người cưỡi thú hết tốc lực. Họ đều hướng về tường thành.
Nhìn chung những người rời thành đều ra đi trong trạng thái thoải mái, hưởng thụ không gian. Còn những người vào thành thì gấp gáp, nôn nóng.
Đó cũng là điều hiển nhiên.
Ba ngày trước, Hắc Thạch đã xuất hiện.
Mười địa điểm ngẫu nhiên xung quanh Bạch Vân Sơn. Hội tầm bảo cùng nhiều hội khác lần lượt thu xếp hành trang đổ về hướng ấy.
Cách Thiên Bảo nhiều ngày đường. Một vài kẻ tầm bảo vừa vượt mặt nhóm Ngọc Linh để tiến về hướng tường thành. Họ cưỡi thú chạy rất nhanh.
Dường như họ đang đuổi theo ai đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.