Mặc dù tập trung suy nghĩ nhưng Thế Vinh vẫn không thể hiểu nổi những dấu chân kia từ đâu xuất hiện.
Nếu như là của tộc Bạch Cồn thì tại sao anh ta lại còn sống.
Còn nếu như của những kẻ theo sau thì sao lại không có chuyện gì xảy ra.
Khó hiểu, đó là suy nghĩ của anh ta ngay lúc này.
Tại một nơi như thế này, việc nấn ná lâu là không thể được.
Vì vậy dù trong đầu đang có phân vân thì anh ta cũng phải tiếp tục hành trình.
Nghĩ thế, anh ta vội dập đống than hồng còn ửng lửa kia, cất bước tiến về phía trước.
Bỏ qua sự nghi hoặc về các dấu chân này.
Một khoảng thời gian không xác định.
Không biết bản thân đã đi bao lâu.
Chỉ biết rằng lúc này, trời không còn tuyết.
Đường xá có thể nhìn rõ bằng mắt thường.
Một con đường nhỏ sậm màu uốn lượn phía trước.
Nếu men theo lối này, anh ta sẽ tiến thẳng đến trung tâm của cộng hòa Lam Ngọc, kinh đô Lam Thạch.
Không suy nghĩ nhiều, anh ta tiếp tục di chuyển.
Đi được một đoạn ngắn. Bắt đầu có dấu hiệu của những người đi trước.
Trên những thân cây, máu đã khô, một vài vết chém còn in hằn trên đó.
Các vết tích dẫn Thế Vinh men theo một con đường mòn hướng về biên giới của hai quốc gia phía Nam đế quốc.
Nhìn dấu vết, hẳn đã có một cuộc chạm trán xảy ra vào tối hôm qua.
Đưa bàn tay sờ lên một cái xác trước mặt.
Cái xác này anh ta vừa phát hiện, một xác chết không đầu.
Anh ta lục lọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-quoc-huyen-ngoc/739311/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.