Cuộc đời, là những chuyến đi.
Không biết mọi người lênh đênh trên biển đã bao nhiêu ngày.
Giờ đây, trước mặt họ, cảng hoàng gia Hỏa Thạch, thủ đô của Hỏa Ngọc.
Đứng trên boong tàu, Thiên Bảo nhìn xuống bên dưới cảng.
Hàng hàng lớp lớp lính canh diễu hành qua lại khắp cảng.
Vài người tiến lại cầu tàu, nơi con thuyền vừa cập vào.
Lục Nghi bước xuống đầu tiên, nói gì đó với họ.
Ngay lập tức họ nở nụ cười thân thiện, chỉ về một lối đi dành riêng cho tầng lớp quý tộc.
Sau nàng ta là Trung Đức và Lam Thư bước xuống.
Thiên Bảo tiến vào phòng, ôm Tiểu Tuyết lên, tiến ra mạn thuyền, bước xuống cầu tàu.
Một vài người từ đâu chạy tới mang theo dụng cụ y tế cùng một chiếc giường xếp.
Mục đích đón nhận cô gái đang bất tỉnh kia.
Thế nhưng Thiên Bảo gạt tay họ ra khi họ cố chạm vào cô ấy.
Thấy vậy, Lục Nghi nhìn những người kia, lắc đầu.
Họ hiểu ý, thi lễ rồi thoái lui.
“Có lẽ, đã đến lúc tạm biệt.”
Thiên Bảo nhìn mọi người.
Cậu ta đổi tư thế từ bế chuyển sang cõng. Tuyết Nhi nằm gọn trên lưng.
“Giờ anh tính đi đâu.?”.
Lục Nghi hỏi.
“Tìm một nơi nào đó, trú tạm rồi tính tiếp.”
Thiên Bảo đáp.
Lục Nghi gật đầu, nhìn Trung Đức cùng Lam Thư.
Rồi tiến đến Thiên Bảo, lấy trong người ra một vật, đặt vào tay cậu ta.
“Bảo trọng.”
Cô nàng mỉm cười.
Rồi hướng đến lối đi, không nhìn mà cất bước.
Trung Đức bước theo.
Lam Thư vẫy vẫy tay, rồi chạy theo chạy người kia.
Mỉm cười, Thiên Bảo quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-quoc-huyen-ngoc/739312/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.