Tây Nam đế quốc Kim Ngọc.
Bạch Vân Đại Sơn.
Một tửu quán bên dưới chân núi phủ đầy tuyết.
Đêm tối mịt mù không thấy đường.
Bên lò sưởi, một thanh niên đang ngồi đó, nhâm nhi ly rượu nóng trên tay.
Kế bên anh ta là một chuôi gươm.
“Đã nhiều ngày rồi.”
Tiếng nói the thẻ đâu đó vang lên, thanh niên này quay lại.
Đó là một cô gái tuyệt đẹp, cô ta là con gái của đôi chủ quán già.
“Chàng không định rời đi à?”.
Cô ta nói.
Giọng nói ngọt ngào.
Cô nàng có một nét đẹp quen thuộc, từng chi tiết, khuôn mặt, khá giống với Chiêu Anh.
Thiết nghĩ hai người đứng cạnh nhau thì chẳng thể nào phân biệt được.
“Nàng tính đuổi ta à.?”
Anh ta cười. Đáp lại cô nàng bằng một câu hỏi đùa.
“Đâu có.”
Nàng ta ngồi xuống bên cạnh anh ta.
“Ai đến tửu quán này, đều mau chóng rời đi. Chỉ có chàng, là ở lâu nhất.”
Anh ta uống thêm ly rượu.
“Ta đang chờ…”
Anh ta nói.
Nàng cười, rót thêm rượu cho anh ta.
Nhìn ra ngoài, tiếng ai gõ cửa, hình như là một đoàn lữ khách lỡ bước.
“Vậy thiếp không làm phiền.”
Nàng ta đứng dậy, tiến đến bên cửa.
Hai ba gia nhân vội chạy lại mở cửa.
Cửa vừa hé mở, không khí lạnh lập tức tràn vào.
Gió quá mạnh khiến nàng ta lấy tay che mặt.
Một người to lớn dữ tợn bước vào.
Hắn ta với lấy tấm áo choàng mà gia nhân đưa, quấn lên người, đẩy mạnh gia nhân ra một bên khiến gia nhân ngã người.
Khách trong tửu quán vài người đứng dậy bất bình quan sát. Hiển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-quoc-huyen-ngoc/739310/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.