Thế giới. Một nơi rộng lớn chứa đựng tinh hoa của sự sống. Tồn tại từ thời hồng hoang chính là Đại Lục Địa Kỷ Tinh. Sau thế chiến đầu tiên, Kỷ Tinh bị phân tách thành bốn châu lục nhỏ là Huyền Thạch, Phỉ Thúy, Lục Lam và Ngọc Bích. Lớn nhất trong số chúng, đại lục Ngọc Bích, trở thành trung tâm của thế gian. Nằm ngoài cùng bờ Tây thế giới, chính là Huyền Thạch. Ẩn hiện đâu đó phía Bắc xa xôi, Lục Lam ngự trị. Mập mờ ngoài khơi miền Nam hẻo lánh, Phỉ Thúy sừng sững. Và cuối cùng, thấp thoáng xa xôi nơi đường chân trời phía Đông, chính là quần đảo Hòa Bình luôn ẩn mình trong sương khói. Đại lục Ngọc Bích có tất cả bảy cường quốc. Hùng mạnh và tồn tại lâu nhất trong số bảy cường quốc chính là đại đế quốc Kim Ngọc. Với diện tích khổng lồ, nằm tại trung tâm đại lục, Đế Quốc Kim Ngọc có những danh lam thắng cảnh vô cùng nổi tiếng như: Thành Đông, Tháp Ánh Sáng, Tường thành Vĩnh cữu, Băng sơn. Bốn danh lam thắng cảnh lớn này cũng chính là bốn khu vực tự trị riêng luôn luôn bảo vệ bờ cõi khỏi ngoại xâm. Trải dài từ tây bắc đến Tây nam Đế Quốc, quốc gia Thanh Ngọc, quốc gia tôn thờ pháp thuật triệu hồi, hậu nhân của Linh Tộc, một nhánh của ngũ đại tộc cổ xưa. Là quốc gia có diện tích lớn thứ hai của Đại Lục. Phía Bắc, Bạch Ngọc ngự trị, quốc gia nổi tiếng với khả năng sử dụng Băng thuật. Biên giới miền Đông, Hỏa Ngọc cường Quốc. Quốc gia này sở hữu một xa mạc lớn nhất thế gian, đại mạc Hỏa Ngục, và là một quốc gia yêu chuộng tầm bảo. Đông nam, tiểu quốc Thiên Ngọc. Cuối vùng đấy phía nam đại lục, Vương quốc Hồng Ngọc. Cuối cùng, nằm gần Băng sơn và ngự trị phía Tây Nam đế quốc, chính là nền cộng hòa Lam Ngọc. Bảy quốc gia, hình thành nên đại lục. Tứ đại lục, kiến tạo nên thế gian. … “Tấm bản đồ này.” Lam Thư nhìn tấm bản đồ mà Thiên Bảo trải ra đặt trên bàn. Cô nàng sờ vào nó. “Anh lấy từ đâu thế.?”. Thiên Bảo thấy thế hỏi lại. “Sao vậy? Có gì không ổn à.” “Đây là một tấm Cổ Bàn.”. Lam thư ra chiều suy tư. “Cổ bàn?”. “Ừ”. Lam Thư lí giải. “Cổ bàn là những tấm bản đồ tồn tại trên 500 năm. Được các pháp sư thời đại trước vẽ nên bằng linh lực, có thể phóng to thu nhỏ tùy ý. Nếu nhìn vào chất liệu cùng kết cấu có thể suy đoán bản đồ này được vẽ vào khoảng 535 năm trước, khi đế quốc Kim Ngọc bên kia vừa mới thành lập.” “Quý như vậy sao.” Lục Nghi tò mò. Lam Thư gật đầu. “Tấm bản đồ này ta nhặt được trong đống đổ nát trên đảo.” Thiên Bảo chăm chú nhìn bản đồ và nói. Lam Thư nghiền ngẫm. “Vật giá trị như này ắt hẳn chỉ có quốc sư mới có.” “Cơ mà hơi lạ.” Lục Nghi nhìn vào bản đồ. “Sao lạ.?” Trung Đức cũng chen vào quan sát. “Theo như những bản đồ thời nay thì bản đồ này quá cũ. E là không còn hợp với địa lí bây giờ nữa. Cụ thể…” Lục Nghi chỉ vào bản đồ. “Trong này chỉ có sáu quốc gia.” Lam Thư lắc đầu. “Không sao cả. Đây là bản đồ thời thế chiến thứ tư nên cũng không mấy ảnh hưởng. Với lại bản đồ này là được vẽ bằng linh lực, nên chỉ cần đọc tên địa danh, lập tức các địa điểm trong bản đồ sẽ sáng lên. Đồng thời nếu muốn tìm đường thì chỉ cần đọc hai địa danh liên tiếp, một con đường mờ sẽ hiện lên trên bản đồ. Dễ dàng di chuyển. Anh quả thật may mắn đấy.” Cô nàng giảng giải. Không ngờ cô nàng có kiến thức phong phú như vậy. Quả thật là bang chủ của một bang hội. Cả bọn há hốc mồm lắng nghe. “Hiếm đến vậy sao?”. Thiên Bảo khá vui. Trăng đêm nay khá tròn và sáng. Đôi trăng chiếu rọi mặt nước phẳng lặng khiến các con sóng nhỏ trở nên lung linh huyền ảo. Ngoài khơi xa, bên kia đường chân trời, cách nhiều ngày đường, hướng Đảo Quốc, sấm chớp liên tục xuất hiện, bầu trời u ám. Nhìn vào tấm bản đồ. Lam Thư hỏi Thiên Bảo. “Thế anh có dự định đi đâu chưa.?” Cậu ta nhìn cô nàng. “Theo như cô nói. Có lẽ ta sẽ đến chỗ này.” Nói xong cậu ta chỉ vào một khu vực trên bản đồ. Một ngọn núi. “Bạch Vân Đại Sơn.” Lục Nghi đọc. Lập tức địa danh ấy trong bản đồ sáng lên. “Vậy thì anh cẩn thận.” Lam Thư nói. Thiên Bảo gật đầu cảm tạ. Suy nghĩ gì đó, cô nàng nhìn vào bản đồ rồi nói. “Vài ngày nữa là chúng ta cập bến Hỏa Ngọc.” Lam Thư đưa tay rờ lên vài vị trí trên bản đồ. “Từ Hỏa Ngọc anh phải băng qua một đại mạc rộng lớn, vô cùng khắc nghiệt và nguy hiểm.” Cô nàng nhìn Thiên Bảo, anh ta nhìn theo hướng cô ấy chỉ. “Sao nữa.” Thiên Bảo hỏi. Ắt hẳn cậu ta không thể đọc được một vài ký tự cổ trong bản đồ này. Một vài địa danh không biết vì sao cậu ta có thể hiểu được. Như Bạch Vân sơn. “Sau khi ra khỏi đại mạc. Anh sẽ tiến đến bờ đông của một trong những đế quốc hùng mạnh nhất trong lịch sử.” Bàn tay chỉ đến một bức tường thành khá dài in trên bản đồ. “Tường thành vĩnh cửu.” Lam Thư đọc, dòng chữ sáng lên. Bàn tay tiếp tục di chuyển. “Từ tường thành anh phải băng qua một cánh đồng mênh mông. Nếu anh đi thẳng, anh sẽ tiến vào Bạch Tháp. Kinh đô của Kim Ngọc. Nếu bỏ qua hướng này thì anh còn hai lựa chọn, nhưng tôi biết rõ anh chọn hướng nào rồi.” Cô nàng nói tiếp. Ba người còn lại chăm chú lắng nghe. “Đi thẳng xuống hướng Nam Kim Ngọc, anh sẽ đặt chân đến Băng Sơn. Nhưng chỉ bên kia ngọn núi mới có Lệ Thủy Tinh. Tức là biên giới giữa Cộng hòa Lam Ngọc và đế quốc Kim Ngọc. Đoạn đường dự tính hơn bốn tháng đi đường. Liệu có ổn khi nàng ta thương thế như vậy.” Thiên Bảo trầm ngâm. “Bốn tháng ư.” Cậu ta thì thầm. “Không. Chỉ cần hai tháng là đủ.” Cậu ta quả quyết. “Này.” Lam Thư gọi Thiên Bảo. “Cảm ơn cô.” Cậu ta gấp bản đồ lại. Cất vào trong người. “Có lẽ sẽ ổn thôi”. Cô ấy gật đầu. “Vậy thôi…” Lam Thư vươn vai. Coi bộ ngồi nãy giờ cô nàng hơi mỏi. “Chúng ta ăn tiếp nào.” Cô nàng cười. Đại dương. Mênh mông đất trời. Một con tàu nhỏ bé vượt qua những con sóng lớn, những cơn bão biển. Hướng về đất liền. Sau nhiều ngày lênh đênh trên biển, không biết đâu là bờ kia, cuối cùng họ cũng nhìn thấy đích đến. Giữa bao la biển cả, thấp thoáng đằng kia, đường chân trời mờ ảo, ẩn hiện một dải cát trắng dài. Đó là đất liền. Đứng nhìn về hướng đó. Thấp thoáng, hải âu tung cánh. “Này, mọi người nhìn xem.” Lục Nghi hô to. Ngoảnh mặt về hướng ấy, Lam Thư cùng Thiên Bảo vội bước qua. Nhìn theo hướng Lục Nghi chỉ. Xa xa, một ụ đất dâng cao hơn mặt biển, một cồn đá đồ sộ, nhìn sơ qua thì ụ đất này trông giống đỉnh của một tòa tháp, kiến trúc và hoa văn mờ ảo còn in hằn trên cồn đá cho thấy điều đó. Ắt hẳn thứ này đã trải qua hàng trăm năm thời gian. Khắp ụ đất chi chít các động vật ký sinh, san hô cùng những loài thủy vật. Thứ gì vậy”. Thiên Bảo hỏi và nhìn qua một bên. Kế bên cồn đá, một dải san hô dài, chi chít thủy sinh. Nhìn từ xa trông dải san hô như một bức tường. Lam Thư cười nói. “Di tích Huyền Thạch cổ”. “Hở.” Thiên Bảo ồ lên. “Niên đại của cồn đá này chắc cũng trên nghìn năm tuổi.” Lam Thư ra chiều hiểu biết. “Quá dữ.” Thiên Bảo trầm trồ. Nhìn quy mô của dải san hô thì anh ta có thể hình dung ra kích thước của bức tường. Mực nước nơi đây sâu ít nhất trên bảy tám mươi mét. Vậy mà vẫn còn một phần tường lộ lên trên mặt nước. Quả thật hùng vĩ. Tàu nhẹ nhàng di chuyển qua cồn đá. Hướng về phía xa. Bên dưới boong, Trung Đức đang điều khiển tàu bằng những công nghệ gì đó không rõ. Trời tối, rồi lại sáng. Một ngày tiếp theo trôi qua trên biển. Đất liền càng lúc càng gần. Trên boong tàu, mọi người nấu nướng thức ăn. Thật may mắn là họ chôm được con tàu dự trữ đủ thức ăn có thể lênh đênh trên biển nhiều tháng. Tàu dừng lại giữa biển, từng cơn sóng nhỏ ập vào thành tàu, họ đang ngắm nhìn vẻ đẹp của biển bạc. Hương thơm thoang thoảng, mùi vị mặn mặn, hắt vào từng giác quan. Từng đàn cá tung tăng bơi lội khiến họ thích thú. Khu vực này cũng đã xuất hiện nhiều tàu buôn khác qua lại, một nơi nhộn nhịp. Tàu đủ loại kích thước, lớn có bé có. Tấp nập. … Trong khoang tàu, một căn phòng ấm cúng. Ngọn đèn le lói soi rọi không gian. Ngồi cạnh giường, Thiên Bảo nhìn ngắm một nữ nhân. Ánh mắt tha thiết, anh ta chạm nhẹ bàn tay mình vào cổ tay nàng, làn da mịn màng kèm theo chút lạnh giá của xác thịt. Hơi thở yếu ớt. Nắm lấy bàn tay nàng vào lòng, cậu ta cố cảm nhận từng ký ức xưa cũ. “Nàng yên tâm.” Thiên Bảo thì thầm. Đặt nhẹ bàn tay nàng xuống giường. Cậu ta đứng dậy, tiến lên boong. Bên ngoài, mọi người đã chuẩn bị xong thức ăn, giờ thì đang bày biện trang trí. Một lúc sau. Mọi người ngồi vào bàn ăn, như một nhóm bạn đang đi dã ngoại, thật yên bình. Cùng nhau nâng cốc, mọi người đồng thanh. “Cạn ly.” Điều diễn ra sau đó là những ly nước cạn trơ. “Thức uống ở đây ngon thật.” Thiên Bảo chùi mép. “Đặc sản của quốc đảo mà. Không ngon mới lạ.” Lục Nghi bày tỏ. “Thế mọi người đã có dự định gì khi vào đất liền chưa.” Thiên Bảo hỏi và rót nước vào ly. Trung Đức cùng Lục Nghi nhìn nhau. Cả hai gật đầu. “Khi vào đất liền chúng tôi sẽ đến Bạch Ngọc. Có lẽ sẽ định cư tại đó. Tránh xa rắc rối.” Trung Đức lên tiếng. “Bạch Ngọc?”. Thiên Bảo nhắc lại. “Đúng vậy. Bạch Ngọc.” Lục Nghi trả lời. “Một nơi khá tuyệt đấy.” Lam Thư gắp thức ăn và nói. “Quanh năm tuyết trắng. Đặc sản vô số.” Trung Đức gật đầu. “Còn cô.” Thiên Bảo hỏi Lam Thư. Cô nàng trầm ngâm. Suy nghĩ gì đó. “Có lẽ tôi sẽ tìm cách quay lại đảo quốc.” “Thế thì nguy hiểm quá.” “Biết sao giờ, bang chủ làm sao có thể bỏ thành viên được. Huống hồ gì họ đang bị ma chú khống chế.” “Mình cô liệu có ổn?.” Cô nàng cười. “Chắc sẽ phải tìm sự trợ giúp của Tầm Bảo Hội hay thợ săn tiền thưởng cùng vài nhóm khác.” Thiên Bảo gật đầu, xem ra cô nàng đã quyết tâm như vậy, cậu ta cũng không nên khuyên can. Dù gì thì cậu ta cũng có việc quan trọng hơn cần làm. “Nếu thế thì.” Thiên Bảo nhìn về đất liền. “Hi vọng một ngày nào đó sẽ gặp lại mọi người.” Cậu ta nhìn mọi người. Họ nâng cốc. “Một ngày nào đó.” Cốc nước cạn trơ. “Sẽ gặp lại.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]