Một tửu quán nhỏ.
Thiên Bảo vừa nhìn Tuyết Nhi vừa suy nghĩ, trong lòng có những khúc mắc nhưng không biết phải gỡ như thế nào.
Rầm…
“Chu cha má ơi hết hồn.”
Thiên Bảo đứng phắt dậy vì giật mình bởi âm thanh ấy.
Cửa phòng bật tung.
Liền sau đó là gần chục người bước vào, họ nhanh chóng ổn định vị trí, bao vây anh ta.
Dẫn đầu đám ngườ kia là Tấn Hoàng.
Nhìn thấy Thiên Bảo. Tấn Hoàng mỉm cười.
“Chúng ta lại gặp nhau rồi nhé.!”.
Không đợi Thiên Bảo kịp trả lời, nhân lúc nữ nhân đang ngủ gục kia chưa tỉnh dậy.
Tấn Hoàng nhanh chóng mở nắp bình hồ lô đeo bên hông.
Hành động mau lẹ, dứt khoát, tránh dây dưa mất thời gian.
Không có một thứ gì xuất hiện từ sau khi Tấn Hoàng mở nắp.
Chỉ là… ngay lúc ấy Thiên Bảo đột ngột bất động.
Thiên Bảo có cảm tưởng như tầng tầng lớp lớp bê tông đang đông cứng xung quanh mình.
Không thể nhúc nhích.
“Không xong rồi.”
Anh ta khẽ thốt.
Dường như phải tấn công chớp nhoáng.
Tấn Hoàng sau khi mở nắm hồ lô liền lập tức đóng lại.
Tiếp đó lấy ra cây đoản đao từ bên hông.
Lao tới, mục đích đâm trực diện vào tim đối phương.
Bấc giác Thiên Bảo ngã người theo quán tính.
Thật không ngờ lại vô ý né được cú đâm này.
Điều này khiến Tấn Hoàng ngạc nhiên.
Kẻ trước mặt kia có thể dễ dàng phá vỡ cấm chú ngưng đọng của mình, mà còn có thể né được cú đâm.
So với lần gặp trước e là đã có tiến bộ.
“Đù…”
Thiên Bảo cũng kinh ngạc với cú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-quoc-huyen-ngoc/739293/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.