Trong quán trọ tồi tàn.
Một căn phòng nhỏ.
Thiên Bảo đang chăm chú lắng nghe câu chuyện.
Thanh niên kia ngập ngừng giây lát. Rồi tiếp tục.
“Ngờ đâu, vào ngày đó. Sự việc bại lộ, tiểu nhân bị bắt. Còn nàng ấy thì bị giam lỏng. Ngồi trong ngục. Tiểu nhân đã không hi vọng sống sót mà ra khỏi đây. Cũng may vị cai ngục thấy tình cảnh của tiểu nhân tội nghiệp. Nên bên ngoài có tin tức gì đều nói cho tiểu nhân biết. Vì thế tiểu nhân dù trong đại lao vẫn ngày đêm biết được vì tiểu nhân mà nàng ấy đã không màng tính mạng. Sẵn sàng chết để cứu tiểu nhân. Cũng may có người ngăn cản. Nếu không tiểu nhân có chết ngàn lần cũng không thể tha thứ được cho bản thân.”
Câu chuyện này quen quen, hình như Thiên bảo đã loáng thoáng nhận ra người này là người mà Lục Nghi đã kể.
Dù không tận tai nghe nhưng Thiên Bảo cũng đã biết được chút ít qua lời kể của Tuyết Nhi.
“Rồi một ngày, cai ngục báo tin nàng ấy tìm thấy một báu vật hiếm có. Bèn lấy đó để đổi một cơ hội sống cho tiểu nhân. Họ đồng ý và nàng ấy giong buồm ra khơi. Từ lúc đó thần bặt vô âm tính. Không hề biết gì. Chỉ vừa mới hôm qua nghe tin nàng ấy đã trở về. Nào ngờ niềm vui chưa được bao lâu thì một đám người ở đâu công phá nhà ngục. Rồi bắt tiểu nhân đi. May thay trong lúc hỗn loạn tiểu nhân đã trốn thoát. Rồi tiểu nhân tìm hiểu được họ vu oan cho tiểu nhân là người bày ra hiện trạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-quoc-huyen-ngoc/739292/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.