Đên tối.
Một góc cảng Hoàng Gia.
“Cũng may là Linh Quang dự cảm được chàng gặp rắc rối nên ta mới tìm đến kịp thời. Nếu không thì chắc chàng đã vong mạng.”
Tiểu Tuyết ngồi xuống nhìn vết thương trên bụng Thiên Bảo. Vết thương khá nặng.
“Hì hì. Có nàng rồi mà ta lo gì nữa.”
Anh ta cười trừ.
“Nếu ta không đến kịp thì há chăng chàng đã bỏ xác. Còn ở đó mà cười.”
Nàng nhìn sang thanh niên cạnh bên. Anh ta đang bị thương khá nặng.
“Người này là ai?”.
Nàng ta hỏi.
“À… ta không biết, nhưng mà ta thấy anh ta bị truy sát nên đành ra tay tương trợ. Xui là chưa thành thục được pháp chú nàng đưa vào đầu nên phải ra nông nổi này.”
Thiên Bảo lên tiếng.
Nàng nhìn anh ta rồi nhìn thanh niên kia một lần nữa. Có vẻ như anh ta sắp ngất đến nơi.
“Lục… lục… nghi…”.
Anh ta thì thào rồi bất tỉnh.
Tiếng nói khá nhỏ nhưng đủ để nàng ta nghe thấy.
Cái tên mà anh ta nhắc khá quen.
Phải chăng người mà thanh niên này nhắc đến đúng là người mà nàng đang nghĩ.
“Anh… anh ta bất tỉnh rồi kìa.”
Thiên Bảo nói.
“Nàng làm gì đó đi chứ. Á hự…”.
Anh ta tính đứng dậy thì vết thương vừa bịt lại được dịp tuôn máu.
Thế là anh ta đành ngồi xuống lại.
“Để ta gọi người giúp.”.
Nàng ta lên tiếng. Rồi lao đi.
Vừa nãy trong khoảng khắc nàng ngồi xuống xem vết thương, Thiên Bảo có chạm vào người nàng và đã vô tình nhận thấy sự khác biệt so với lúc trước.
Cơ thể nàng có hơi ấm và nhịp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-quoc-huyen-ngoc/739291/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.