Đại mạc Hỏa Ngục.
Một trong những đại mạc lớn nhất của thế giới.
Nơi đây, có một nguồn sức mạnh bí ẩn tồn tại từ xa xưa.
Ngăn cản những cảm nhận linh lực.
Làm tiêu biến đi khả năng dụng pháp, khiến những kẻ vào đây đều trở thành người bình thường. Thời tiết khắc nghiệt, không thể đoán trước.
Đại mạc này cũng là tuyến đường huyết mạch nối liền hai quốc gia Kim Ngọc và Hỏa Ngọc.
…
Đêm nay khá dài.
Ánh trăng lẻ loi lơ lửng trên cao, nửa khuyết nửa tròn.
Tô vẽ lên trời một cảm giác buồn man mác.
Khí lạnh vẫn lan tỏa.
Thời tiết khá xấu.
Chắc là đang vào mùa đông nên mới vậy.
Ngồi tựa lưng vào thành ghế phía lan can tàu.
Thiên Bảo nhìn nữ nhân kia.
Nàng ta đang có suy tư gì đó.
Cứ nhìn lên trăng cao.
Anh ta cũng không dám hỏi.
Chỉ nhìn ngắm từ xa.
Người con gái này. Có nét gì đó giống với những giấc mơ của mình. Nhưng không thể nhớ rõ.
Ngả người tựa lưng vào một chiết ghế. Hai tay đặt lên đầu ra chiều suy tư. Anh ta nhắm mắt.
“Này.”
Anh ta thì thầm.
“Ông đâu rồi, tui cần biết vài thứ.”
Không có gì sau câu nói ấy, mọi thứ vẫn diễn ra như bình thường.
Nhưng… một khắc sau đó.
Một làn gió lan tỏa.
Một người trung niên đã đứng kế bên anh ta, tự lúc nào anh ta cũng chẳng biết.
Tất nhiên là không ai thấy được. Chỉ trừ bản thân anh ta.
“Kể từ lúc cậu hạ ta tại Đảo Vô Danh”.
Ông ta thở dài.
“Ta đã không thể siêu thoát.”
“Vậy sao ông vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-quoc-huyen-ngoc/739285/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.