“Quỷ Thư?”.
Lục Nghi nhắc lại như không tin vào tai mình.
“Đúng vậy.”
Tuyết Nhi nói.
“Trên thế gian này tồn tại đến tám quyển Quỷ Thư. Và mỗi quyển lại chứa đựng vô vàn bí thuật hiếm có ít ai biết. Ta tin chắc rằng Ký Hồn Thuật cũng nằm trong số đó. Chỉ là…”.
Nàng ta tiếp lời.
“Không ai biết tung tích gì của chúng từ lâu rồi.”
Nét mặt Lục Nghi có chút gì đó vui mừng.
“Miễn còn hi vọng thì ta sẽ không bỏ cuộc.”
Nhưng sau câu nói ấy, nàng ta ngồi xuống, buồn bã.
“Chỉ sợ là không kịp.”
Tuyết Nhi thấy vậy cũng mủi lòng, dù gì cả hai cũng là nữ nhi, có thể phần nào hiểu nhau.
“Tâm sự của tiểu thư, hãy chia sẻ cho ta. Nếu có thể. Ta sẽ giúp được.”
Lục Nghi nhìn nàng ta.
Hai nữ nhân ngồi đối diện nhau.
Suy nghĩ hồi lâu, Lục Nghi gật đầu.
“Chàng ấy là một người bình thường. Nói đúng hơn thì chàng chỉ là một thủy thủ. Không có gì có thể cầu tiến. Tình cờ ta quen chàng. Chính chàng là người đem đến cho ta cảm giác hạnh phúc của một người bình thường. Đúng nghĩa. Không cao sang, quyền quý. Chàng và ta say đắm bên nhau quên đi mọi sự trên đời.”
Nàng ta cười và nhớ lại.
“Thế nhưng đời nào như ý. Mẹ ta, lại là Nữ Vương của Đảo Quốc. Không đồng ý với dòng máu được cho là thấp hèn kia. Nên đã hạ lệnh bắt chàng. Quyết ngày xử tử vì đụng chạm đến thể diện hoàng gia.”
Ngoài khơi, đại dương xanh biếc, hoàng hôn buông xuống, trời dần chiều tà.
Dường như trời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-quoc-huyen-ngoc/739284/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.