Trong khu rừng rậm rạp.
Một vùng tan nát.
Cây cối gãy đổ khắp nơi.
Một vài chỗ, hình như có xác người.
Đúng vậy, bốn tên cung thủ núp lùm trong khu rừng này đã tử thương.
Ánh mắt chúng lộ ra vẻ sợ sệt.
“Này, mi nói xem.”
Giọng một cô gái.
“Liệu ta có nên bắt chúng không nhỉ?.”
Ngay trung tâm vụ bùng phát kình lực. Là một nữ nhân đang ngồi.
Nhìn thứ gì đó trên tay mình.
Từ đằng xa. Bốn kẻ ăn mặc kín mít kia xuất hiện.
Và họ đang hướng đến Thành Đông.
Khi đi ngang qua nữ nhân này, bọn họ khá đề phòng.
Thế nhưng nhận thấy nữ nhân này không đáng ngại, họ tiếp tục bước đi.
Được một đoạn.
Trong số họ nhận ra bốn cái xác nằm kia là người của mình.
Ngay lập tức họ quay người lại. Nhưng lúc này ngoài họ thì chẳng còn ai, nữ nhân kia đã biến mất.
Cảm giác lạnh giá một cách đáng sợ lan tỏa. Cảm tưởng như có hồn ma vất vưởng đang bám đuổi.
Bên kia cây cầu.
Trên bãi đất trống.
Mọi người e dè với sự hiện diện của một thế lực bí ẩn.
Chim chóc bay tứ tung. Cây cối đong đưa.
Bên thành vực.
Nơi có một thanh gươm đang cắm hơn nữa thân người dưới lòng đất.
Hình như nó đang động đậy.
“Này, mi nói xem, ta có nên bắt chúng không nhỉ.?.”
Giọng nói vang vọng đâu đó trong cánh rừng khiến bốn người Băng Ngọc đề phòng.
Họ rút vũ khí.
Đó là bốn thanh đoản đao có màu khá đẹp.
Một trong số chúng giơ tay về hướng tòa thành.
Đợi chờ gì đó.
“Thật không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-quoc-huyen-ngoc/739269/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.