Rìa rừng Bão Tố.
Quốc Bình vừa đặt chân vào thì đã cảm nhận được sát khí, cùng lúc hai Cổ xu của ông ta liên tục có cảm ứng, hiển nhiên nó linh cảm được đồng loại.
Miệng nở nụ cười. Ông ta tiến vào.
Trong thành.
Góc khuất khu tị nạn.
Một nữ nhân đang bồng con mình trên tay và nhìn một nam nhân dần khuất sau đám người.
Anh ta đang hướng đến bãi đất trước Thành Đông.
Cách đó một khoảng, một gã ăn mặc phục trang đen từ đầu đến chân, mặt đeo một chiếc mặt nạ đang quan sát nữ nhân bồng đứa bé với ánh mắt khác lạ.
“Chủ soái”
Một nữ nhân lên tiếng.
“Cậu ta sao rồi”
“Thiếp đã đưa chàng ấy tới nơi nghỉ dưỡng để trị thương. Vết thương cũng không đáng ngại. Duy chỉ có điều chàng ta khá buồn vì vũ khí của mình đã vỡ nát dưới tay bọn kia.”
Nàng ta nói.
“Bọn chúng.”
Anh ta nhìn người con gái vừa bước ra từ trong rừng và nói.
“Đến đây vì Linh Bàn à?”.
“Có lẽ vậy.” Nàng ta nói.
Suy nghĩ gì đó, anh ta nhìn cô nàng.
“Nàng tạm thời thay ta quản lý nơi này nhé.”
“Chủ… chủ soái.”
Nàng ta ấp úng.
“Ta vừa cảm nhận được tận bốn đại kình lực đang ẩn hiện ngoài kia. E rằng hôm nay sẽ là một trận tử chiến.”
Anh ta nói.
“Chủ…”
Nàng ta nhìn về hướng có người con gái đang tiến vào thành kia.
“Này, mi nói xem.”
Nữ nhân vừa đi vừa thì thầm và nhìn về hướng tòa thành tráng lệ.
“Ta có nên phá hủy nơi này không nhỉ?”
Ánh mắt nàng ta hướng về phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-quoc-huyen-ngoc/739270/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.