“Cô không biết Thanh Quang Tử Vực đang mở ư?. Ha ha.”
Nữ nhân kia khựng lại giây lát sau câu nói của gã.
“Tất nhiên ta biết, nhưng nó mở thì có liên quan gì.?”
Nàng ta tò mò.
Gã ta thu gươm.
“Ta thấy cô am hiểu về thanh kiếm này như vậy mà lại không biết rằng Thanh Quang Tử Vực là một kết giới cổ xưa dùng để lưu trữ báu vật của thế gian ư? Ta… lấy nó trong đó đấy, ha ha”.
Hắn cười.
“Không thể, ta nghe rằng Thanh Quang Tử Vực là một khoảng hư vô, bất kì kẻ nào vào đó đều bỏ mạng và vĩnh viễn không thể siêu sinh, thế quái nào mà mi lại ra vào tự do được?.”
Nàng ta đa nghi.
“Đúng, nó là vùng hư vô, nhưng chỉ khi nào mà có kẻ liều mạng mở phong ấn mà thôi. Còn không, nó cũng chỉ là một cái kho bình thường. Cô nhìn đi.”
Hắn chỉ về hướng tây bắc. Nơi bầu trời đang có những biến động kì lạ. Mây đen quầng thảo liên tục. Sấm chớp không ngừng. Đó là nơi Long Thần bị tiêu diệt.
“Cô thấy gì?”.
Hắn ta nói.
“Đó, phải chăng…”
Nàng ta ấp úng.
“Đúng như cô thấy, kết giới dẫn đến Thanh Quang Tử Vực vẫn mở ra cho đến tận bây giờ. Không hiểu vì sao. Thế nhưng điều đó lại làm bọn tham lam phấn khích. Khắp nơi trên thế gian ồ ạt đổ xô tới đó hòng kiếm cho mình chút của cải quý giá. Và với bọn ta, là thứ này đây.”
Hắn giơ thanh gươm lên ngang ngực, nhìn ngắm nó.
“Ra vậy”
Nàng ta vỡ lẽ. Rồi đột ngột rút trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-quoc-huyen-ngoc/739268/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.