Chiều ngày hôm sau, Tường Minh qua phòng của Thiên Phượng, nhẹ giọng nói: "Tôn cô nương, cha ta vừa hồi phủ. Cô có thể qua gặp ông ấy!"
Nghe thế, Thiên Phượng lập tức sửa soạn quần áo chỉnh tề. Mang theo chiếc hộp gỗ, dẫn Mộc Mộc cùng Bạch Lãng đi cùng. Tại gian nhà chính, một người đàn ông uy nghiêm đang ngồi, trên người toát lên một sát khí ngút trời, không cần nói cũng có thể khiến người khác phải kinh sợ. Tôn Kiến thân là tướng quân chinh chiến nhiều năm, sự nghiêm nghị cùng sát khí toát lên khiến người ta phải né tránh ánh mắt sắc bén của ông. Thiên Phượng từ từ bước vào, cung kính chào hỏi Tôn Kiến: "Tham kiến Tôn lão gia, cháu là Tôn Thiên Phượng, con gái của Tôn Bách. Đây là sư đệ của cháu, Mộc Mộc và bạn cháu, Bạch Lãng."
Bạch Lãng nghe xong câu nói của Thiên Phượng, bất tri bất giác nhìn Thiên Phượng mà mỉm cười, thầm vui mừng, cô ấy xem mình là bạn sao!
Tôn Kiến vừa nghe thấy hai chữ "Tôn Bách", đôi mắt sắc bén lạnh lùng bỗng lộ một tia mong nhớ, đau thương. Ông nghiêm nghị nói: "Đệ ta đã mất cách đây 24 năm. Cô lấy gì chứng minh cô là con gái của đệ ta?"
Thiên Phượng bước tới, đem chiếc hộp gỗ cho Tôn Kiến: "Đây là di vật để lại của cha cháu"Tôn Kiến mở chiếc hộp ra, vô cùng bất ngờ khi nhìn thấy ngọc bội Tôn gia cùng di thư của Tôn Bách để lại. Nội dung trong lá thư, Thiên Phượng có từng đọc qua, đơn thuần chỉ là lời dặn dò chăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-phung-truong-thoi/2819338/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.